Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

Minh Hien với bài thơ VĂN TẾ MỘT NGƯỜI KHÔNG QUEN BIẾT của tác giả Buttre ( Cửu Vạn )

Lời bình: Minh Hien 
Tác phẩm: VĂN TẾ MỘT NGƯỜI KHÔNG QUEN BIẾT
Tác giả: Buttre ( Cửu Vạn )
***********************************************
*
VĂN TẾ MỘT NGƯỜI KHÔNG QUEN BIẾT

Ò e í ỏi vang đường quẹo
Não bạt phèng la rền cửa xéo
Vật lễ tràn mâm kẻ điếu nghèo
Đèn hương đượm ngõ hoa bày héo
Sinh thời thuở nọ thoáng rồi veo
Vãn thế giờ đây chừng lại hẻo
Vật đổi sao dời não mốc meo
Đầu thai kiếp nữa xin đừng ghẹo

Buttre

************************************************
*
Ở thời đại sống bằng cuộc sống ảo thì việc "chết" đi "sống" lại để đổi đời cũng thật dễ làm sao. Anh kia chót văng ra những lời tục tĩu, chửi rủa tự hạ thấp bản thân mình, bị đuổi khỏi các hội nhóm... mất chỗ chơi thế là khai tử nick đó, lập nick khác và làm lại "cuộc đời". Chị nọ lao vào cuộc tình ảo mộng rồi điên cuồng, thề thốt, van xin đủ kiểu cảm thấy nhục nhã thế là đổi nick mới, trở thành con gái chính chuyên... Hay tệ hơn có những kẻ đạo văn thơ người khác bị vạch mặt, không còn lỗ nẻ mà chui, thế là hết đời lại làm nick khác đầu thai làm người lương thiện...

Nhìn thế giới ảo đảo điên chẳng còn biết đâu là thực giả, tác giả Buttre đã dùng ngòi bút sắc sảo viết nhiều bài thơ Đường Luật châm biếm, cười cợt nhưng không kém phần chua cay, thấm thía lòng người. Bài thơ " Văn tế một người không quen biết" là một ví dụ tiêu biểu.

Mở đầu bài thơ là những từ gợi âm thanh trong buổi đưa tiễn một kẻ xấu số:

Ò e í ỏi vang đường quẹo
Não bạt phèng la rền cửa xéo

Ở đây không phải thể hiện sự tiếc thương cho người đã khuất như hầu hết các đám ma khác mà là tiếng cười cợt với kẻ làm điều xẩu bị "khai tử", Buttre dùng từ "xéo" như xua đuổi, tống cổ ra khỏi cửa.

Cặp thực tác giả lột tả khung cảnh ảm đạm dù có đầy đủ vàng hương, lễ vật... nhưng đều là những thứ úa tàn, phải chăng ngay cả lúc tử hắn cũng chỉ xứng với các đồ không ra gì, thật chua chát thay!

Vật lễ tràn mâm kẻ điếu nghèo
Đèn hương đượm ngõ hoa bày héo

Cặp luận là hệ quả tất yếu của cặp thực, hắn phải ra đi như vậy bởi vì:

Sinh thời thuở nọ thoáng rồi veo
Vãn thế giờ đây chừng lại hẻo

Hai câu thơ, một nói về lúc sống, một nói đến khi chết. Ai rồi cũng đến lúc phải chết, cuộc sống ngắn hay dài nhiều khi không quan trọng bằng sống như thế nào? Nếu sống vô ích thì cuộc sống thoảng qua rất nhanh và khi chết cũng chỉ như một cánh hoa tàn. Có những kẻ sống chỉ làm sâu mọt của xã hội, nên khi chết là đỡ đi một gánh nặng. Tác giả Buttre đang nhìn ở góc độ một người không quen biết, bị xã hội ảo khai tử vì làm những điều xấu với lời thơ châm biếm sâu cay. Kèn trống đám ma đó, mà không có giọt nước mắt nào, tiễn đưa đó mà pha chút mừng vì đã loại đi được một kẻ không ra gì.

Hai câu kết như lời răn đe, nếu có làm lại cuộc đời thì hãy sống cho tử tế kẻo chết mà chẳng ai thương:

Vật đổi sao dời não mốc meo
Đầu thai kiếp nữa xin đừng ghẹo

Với thể thơ Đường luật dùng vận trắc, Buttre viết theo thể loại trào phúng đích thực, cười đó mà đau thấu tận tâm can. Bài thơ " Văn tế một người không quen biết" lột tả xã hội lắm nhiễu nhương. Chính nhờ lối viết tưng tửng mà độc đáo, chọc đúng vào những kẻ sống không cần biết đến liêm sỉ, nên thơ Buttre nói chung và bài thơ này nói riêng đã để lại nhiều ấn tượng tốt trong lòng bạn đọc.

Minh Hien 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét