Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

MỴ CHÂU - TRỌNG THỦY

MỴ CHÂU - TRỌNG THỦY
( Ngũ độ thanh )

Nghĩ cách nhiều năm Trọng Thủy bàn
Sang lừa nước Việt đã thời tan
Chiều con Thục Phán* dâng trời biển
Lụy ngãi nàng Châu bỏ suối ngàn
Cảnh giác muôn đời cho đỡ loạn
Tin người có bữa phải gào than
Thời nay giặc giã trăm nghìn kế
Cẩn thận ngày mai chúng sẽ tràn

Minh Hien
-----
* An Dương Vương (chữ Hán: 安陽王), tên thật là Thục Phán (chữ Hán: 蜀泮), là vị vua lập nên nước Âu Lạc và cũng là vị vua duy nhất cai trị nhà nước này.

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

Cường Phan với bài thơ XUÂN KHÁT VỌNG của Minh Hien

Lời bình: Cường Phan
Tác phẩm: XUÂN KHÁT VỌNG

Tác giả: Minh Hien 
***************************************
*
Lại một đêm nữa cái thói ngủ muộn của tôi vẫn chưa từ bỏ được, tỉnh giấc thì đã hơn 7h sáng rồi, giờ đã là cuối thu, phảng phất trong không khí làn gió lành lạnh của Miền Bắc khi mùa đông dần gõ cửa… Như một thói quen, đi dạo một và phút để thưởng thức cái bình minh đến muộn và bật facebook lên xem hôm nay có gì. Rảo một vòng lại gặp được bài thơ Xuân Khát Vọng của nữ sĩ Minh Hiền. Đọc bài xong bài thơ mà thấy trong cõi lòng ấm áp hẳn. Từng câu chữ chan chứa tình yêu, mùa xuân và khát vọng như ùa cả về đây xua đi cái lạnh đầu đông vậy.

XUÂN KHÁT VỌNG


Nắng ấm gọi xuân về phải không anh
Xua rét mướt đi nhanh vào dĩ vãng

Một năm đã qua tròn mười hai tháng
Ta trao nhau lãng mạn lẫn thủy chung


Em giấu tên anh trong nỗi nhớ nhung
Mượn câu thơ cháy bùng lên ngọn lửa

Tình chưa trọn mà lòng đầy chan chứa
Tiếng yêu thương một nửa bỗng nghẹn ngào


Em mơ về anh với những ước ao
Giao thừa đến biết bao niềm ảo vọng

Vẫn hướng về anh khát khao trông ngóng
Sau mẹ cha lắng đọng lại là anh

Giọt sương rơi trong ánh mắt long lanh


Hạnh phúc ươm mầm xanh vào cây lá

Con đường thân quen hôm nay khác lạ
Một năm đã đi qua...
... sẽ đến một mùa xuân.


Minh Hien

Nắng ấm gọi xuân về phải không anh
Xua rét mướt đi nhanh vào dĩ vãng
Mùa xuân, một mùa tươi đẹp vì tạo hóa đã khéo đem từng giọt nắng ấm áp để xua tan cái băng giá của mùa đông, theo đó muôn loài đều tràn đầy sức sống, mở ra một chân trời mới ngập tràn những hứa hẹn. Muôn đời nay cái quy luật đó chắc ai cũng biết, thế nhưng có khi người ta đang yêu, nhất là người con gái thì lại khác mùa xuân đến rồi mà nàng vẫn không hay, bởi vì lâu nay nàng mải sống trong mùa xuân của tình yêu, cũng có thể là khi yêu nàng vẫn hay nũng nịu nên đã hỏi một câu nghe thật ngô nghê nhưng sao mà đáng yêu đến thế “nắng ấm gọi mùa xuân về phải không anh”. Đọc ngay câu mở đầu của bài thơ cõi lòng tôi đã nghe ấm hẳn, ấm vì trong câu thơ mang đầy những tia nắng ấm áp và ấm hơn nữa là câu hỏi nũng nịu, trìu mến và trong veo như mối tình đầu ngập tràn những niềm mơ vậy. Xuân đã về, nắng ấm đã xuấn hiện trong lâu đài tình ái lẽ dĩ nhiên “xua rét mướt đi nhanh vào dĩ vãng” đọc câu thơ lên càng tin tưởng mùa xuân sẽ mãi ngập tràn trong vườn yêu của tác giả, thế nhưng nó vẫn gợi lại cho ta thấy đâu đó một chút dĩ vãng “rét mướt” khi mà mùa đông đã đi qua…
Một năm đã qua tròn mười hai tháng
Ta trao nhau lãng mạn lẫn thủy chung

Ôi, ai chẳng biết một năm thì có mười hai tháng, lại thêm một câu nói ngô nghê của người con gái đang yêu nữa chăng?... Không, không phải! Chính hai câu thơ này mới cho ta thấy một tình yêu son sắt, thủy chung của người con gái, một năm qua đúng là tròn mười hai tháng, kỹ hơn một chút là 365 ngày, 8.760 giờ, 525.600 phút em đã đong đếm từng giây chứa chan những yêu thương, những “lãng mạn” mà mối tình thủy chung của đôi ta đã trao về nhau.
Kết thúc khổ thơ đầu là một khung trời trong veo với những tia nắng ấm áp gọi mùa xuân về sưởi ấm cho một tình yêu thủy chung, lãng mạn với những nét yêu thương trong veo khiến cho bao người phải mong đợi.


Thế nhưng…

Em giấu tên anh trong nỗi nhớ nhung
Mượn câu thơ cháy bùng lên ngọn lửa

Tình chưa trọn mà lòng đầy chan chứa
Tiếng yêu thương một nửa bỗng nghẹn ngào

Tình yêu đẹp là thế, những mong vườn yêu sẽ đơm hoa, kết trái cho mùa xuân tràn đầy… nhưng bông thơm, quả ngọt nhưng rồi sự thật lại vẫn không như là mơ. Em phải dấu tên anh, dấu để anh không bao giờ bị ai đó lấy - mất niềm hi vọng, nguồn yêu thương mỏng manh nhưng lại là nguồn hơi ấm duy nhất của em vậy, em dấu tên anh, giấu ở đâu bây giờ khi mà em là em còn anh lại là anh? Thật đơn giản em giấu anh mãi trong những nỗi nhớ nhung da diết, giấu anh trong thật sâu trong cõi lòng mà không một ai biết, ai hay. Chỉ khi dòng thơ tuôn trào những cái sâu thẳm nhất trong tâm hồn của em thì ngọn lửa bùng cháy những yêu thương, những khao khát đó mới vỡ ào ra tất cả. Sự thật đau lòng, nhưng trái tim cần được chở che của người con gái lại mạnh mẽ đến lạ thường “tình chưa trọn mà lòng đầy chan chứa” biết là tình chưa trọn nhưng con tim sao vẫn cứ mải rong ruổi theo những kỷ niệm, những mơ ước sum vầy… thế rồi “tiếng yêu thương một nửa bỗng nghẹn ngào”. Tin rằng người con gái sẽ không hề trách ai hết vì dù sao trong mối tinh này đã cho nàng biết bao niềm tươi đẹp, nàng sẽ giữ những cái xinh tươi ấy sâu mãi trong tâm hồn để mà hi vọng. Nghẹn ngào vì tiếng yêu thương chỉ là một nửa không bao giờ trọn vẹn, cũng có thể là niềm yêu thương trong trái tim người con gái vẫn mãi vẹn toàn nhưng một nửa kia của niềm hạnh phúc lại là sự nghẹn ngào quấn siết lấy con tim trinh nguyên của mối tình đầu đẹp đẽ…
Em mơ về anh với những ước ao
Giao thừa đến biết bao niềm ảo vọng

Vẫn hướng về anh khát khao trông ngóng
Nhớ về anh, dường như không phút giây nào em thôi nhớ và rồi trong từng giấc mơ em vẫn ao ước về một tình yêu trọn vẹn với anh, mà không, giờ chẳng phải là em ngủ mới mơ nữa, với tình yêu chan chứa nhưng gần như không có kết quả này thì đây mãi là giấc mơ của em mà thôi… Giao thừa rồi anh ạ, thiên nhiên lại trở mình, đất mẹ đang ấm từ sâu bên trong để ươm xanh một mùa xuân tràn trề sức sống. Một năm mới nữa lại đến, em lại càng mơ những hoa trái mới ở một tình yêu đã bấy lâu nay. Dẫu biết rằng những ước mơ này chỉ là “ảo vọng” nhưng em “vẫn hướng về anh khát khao trông ngóng”. Với chàng trai có thể người con gái này chỉ là một người dưng nước lã, thế nhưng với nàng thì “Sau mẹ cha lắng đọng lại là anh”. Một tình yêu cháy bỏng, thủy chung và cao thượng đến diệu kỳ, đọc đến đây mà thấy thương nàng tội quá, ước chi duyên phận đừng trớ trêu, mọi người đều biết quý trọng tình yêu của mình hơn… để yêu thương sẽ mãi không chia lìa mà vô tình gieo vào tâm hồn của chúng ta những yêu thương mải chỉ là “ảo vọng”.
Giọt sương rơi trong ánh mắt long lanh
Hạnh phúc ươm mầm xanh vào cây lá

Con đường thân quen hôm nay khác lạ
Một năm đã đi qua...
... sẽ đến một mùa xuân


Trong mối tình không kết quả này, mỗi khi nhớ về nó, khóe mắt lung linh nhưng đượm buồn của người con gái sao lại không khỏi rơi lệ được… Nhưng nàng thơ của chúng ta không hề yếu đuối chút nào và cũng bởi ai cũng cần sống tiếp, hơn nữa mùa xuân đã về với biết bao nụ sống đang trở mình ngoài kia, để nước mắt đã biến thành giọt sương mai long lanh những niềm hạnh phúc phía trước. Hạnh phúc không phải là một mối tình mới mà trong tim em sẽ ấm áp hơn với mùa xuân, vì cây lá cũng đã đơm chồi xanh biếc, sự sống đang trỗi lên mãnh liệt kìa…ta.
Và sau niềm suy nghĩ thoáng hơn là “Con đường thân quen hôm nay khác lạ” xuân thật sự về trong cõi lòng của người con gái thủy chung để cho một năm qua đi rồi “sẽ đến một mùa xuân”.
Một câu kết thật nhẹ nhàng, mở ra một chân trời mới với những niềm hi vọng chứa chan. Mở đầu bài thơ, xuyên suốt bài thơ và kết thúc bài thơ vẫn là những câu đọc lên nghe thật thơ ngây, trong sáng và thật đến ai cũng biết, chính những câu thơ này là những điểm nhấn cho một bài thơ với ý tứ mượt mà. Câu kết thật sự đã mở ra một mùa xuân ấm áp cho nàng thơ, cho những ai còn có niềm trắc ẩn trong lòng, cho tôi và cho nhứng người biết trân trọng bao điều tốt đẹp trong cõi đời này vậy.
XUÂN KHÁT VỌNG một bài thơ tình chất chứa tình cảm của một nữ sĩ với tình yêu lãng mạn, thủy chung và bất diệt, bài thơ được lồng trong giây phút giao thời giữa một mùa đông lạnh lẽo và cái nắng ấm áp của mùa xuân, giữa dĩ vãng giá buốt và tương lai sáng lạn đang đón chào, giữa cảnh thực và niềm mê đang trộn hòa lẫn lộn. Bài thơ với ngôn ngữ giản dị, mộc mạc đến trong veo, sự trong trắng, chung thủy, thơ ngây nhưng tình yêu mãnh liệt gắn kết với một con tim ngập tràn yêu thương trong tình yêu đôi lứa, vẹn nghĩa với chữ hiếu và luôn vươn tới một tương lai tốt đẹp phía trước. Bài thơ là một bản nhạc buồn về một tình yêu không được trọn vẹn, thế nhưng mở đầu và kết thúc của bài thơ là một mùa xuân ấm áp, thiên nhiên và muôn loài đều thấm đẫm yêu thương để cho những cái cũ dù có qua đi thì cái mới sẽ vẫn ngập tràn trong KHÁT VỌNG.

Cường Phan

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2015

TẠ LỖI VỚI HỒ GƯƠM

BƯỚC LẠC GIỮA HỒ GƯƠM
(Thuận nghịch độc)


Tơ trời phủ sắc mượt ngày mơ
Liễu rủ hờ đưa thoảng khách chờ
Mờ cảnh đọng sương vờn cỏ lá
Đậm tình ghi dạ ướm lời thơ
Thơ lời ướm dạ ghi tình đậm
Lá cỏ vờn sương đọng cảnh mờ
Chờ khách thoảng đưa hờ rủ liễu
Mơ ngày mượt sắc phủ trời tơ

Lifeline Tran


TẠ LỖI VỚI HỒ GƯƠM

Tơ vấn vương lòng để mộng mơ

Nhớ ai thầm gọi vẫn mong chờ
Mờ phai dáng đẹp người trăn trở
Lỡ hẹn câu buồn khách thẩn thơ
Thơ thẩn khách buồn câu hẹn lỡ
Trở trăn người đẹp dáng phai mờ
Chờ mong vẫn gọi thầm ai nhớ
Mơ mộng để lòng vương vấn tơ

Minh Hien 


Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015

HẸN ĐÔNG

HẸN ĐÔNG
( thuận nghịch độc )

Đông hẹn để người mãi vấn vương
Lạnh tê tình ái khát khao đường
Lòng gian dối phận hoài tan vỡ
Não khổ đau đời quá nhớ thương
Trông ngóng ngẩn ngơ gầy guộc nguyệt
Đợi chờ vơ vẩn mỏi mòn sương
Dòng trôi nước đẩy thuyền theo mái
Đông hẹn để người mãi vấn vương

Vương vấn mãi người để hẹn Đông
Mái theo thuyền đẩy nước trôi dòng
Sương mòn mỏi vẩn vơ chờ đợi
Nguyệt guộc gầy ngơ ngẩn ngóng trông
Thương nhớ quá đời đau khổ não
Vỡ tan hoài phận dối gian lòng
Đường khao khát ái tình tê lạnh
Vương vấn mãi người để hẹn Đông

Minh Hien

GOOD MORNING


Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

TRẰN TRỌC

TRẰN TRỌC
(Ngũ độ thanh)

Trở nguyệt canh tàn tím sẫm song
Tình sâu vẫn trọn chẳng thay lòng
Xa mờ khuất nẻo dường như vọng
Cạnh tỏ ngay gần mãi cứ mong
Liễu yếu theo tùng luôn nể trọng
Hoài thương xót bạn lỡ xuôi dòng
Âu là mỏng phận thôi đừng ngóng
Đã mất nhau rồi tủi dạ chong

Minh Hien

THAO THỨC

Trăng tà đã lịm ở ngoài song 
Vẫn cháy niềm thương khỏa tận lòng
Lặng tưởng hình ai thềm mãi ngóng
Nên trầm dáng điệp cõi hoài mong
Hờn gương lược bẽ bàng thân bóng
Lặng lẽ tình thơ tủi khúc dòng
Thắc thỏm canh dài đau nỗi vọng
Phương nào có hiểu dạ này chong


HANSY

NHỚ NHUNG


Quãng vắng trăng mờ phả lịm song
Hùa bao mộng ái thả xuôi lòng
Nhòe sương sẫm dạng hoen tầm ngóng
Thoảng gió khơi hồn đẫm dạ mong
Nẻo hẹn chia lìa tim trỗi sóng
Bờ duyên lạc lối ngã côi dòng
Cô phòng khắc khoải tình xưa vọng
Lệ phủ chan sầu nỗi nhớ chong


Cường Phan

GỦI GẮM..


Nguyệt rõ yêu kiều tỏa trước song
Chừng mơ lãng tử xuyến xao lòng
Thầm khoe thể ngọc hào hoa ngóng
Nhẹ khỏa vai ngà quyến rũ mong
Ủ rượu men trầm ngâm giữ bóng
Đềm êm chải tóc cuộn tơ dòng
Nồng say mỗi khắc trao tình vọng
Giữa chốn vô thường lửa rọi chong

Hưng Nguyên

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015

NHỚ THƯƠNG

NHỚ THƯƠNG
(thuận nghịch độc)

Đầy nhớ lẫn thương chất chứa lòng
Dậy lời thơm thảo tiếng chờ mong
Ngây khờ hỡi nắng dầm sương đọng
Mấy dại ôi tình ủ nghĩa hong
Nầy buổi thiết tha nồng đượm bóng
Ấy hôm hờ hững lạnh toang phòng
Ngày sang tiếp tháng nhiều mơ mộng
Say đắm mãi hoài chẳng đếm đong

Đong đếm chẳng hoài mãi đắm say
Mộng mơ nhiều tháng tiếp sang ngày
Phòng toang lạnh hững hờ hôm ấy
Bóng đượm nồng tha thiết buổi này
Hong nghĩa ủ tình ôi dại mấy
Đọng sương dầm nắng hỡi khờ ngây
Chờ mong tiếng thảo thơm lời dậy
Lòng chứa chất thương lẫn nhớ đầy

Minh Hien 

PHIÊU DẠT

PHIÊU DẠT

Bảng lảng mây vờn đỉnh núi cao
Trùng dương sóng vỗ vọng âm gào
Trời xanh đổi hướng hoa tàn rũ
Nguyệt lõa theo chiều gió đảo trao
Lãng đãng làn sương hòa sợi khói
Liu điu đốm lửa quyện vì sao
Phong trần mỏi gối nay tìm lại
Mắt nhớ dưng dưng lệ đẫm trào

Mắt nhớ dưng dưng lệ đẫm trào
Bây giờ đổi khác lạnh trời sao
Thề xưa chẳng vẹn thôi đành lỡ
Hẹn cũ không tròn để tiếc trao
Ngẫm tại dòng đời xô đẩy bước
Làm cho số phận thét kêu gào
Trầm luân mấy ngã còn phiêu bạt
Giữ lại tâm hồn phẩm chất cao

Giữ lại tâm hồn phẩm chất cao
Đừng đau quá vãng dạ thương gào
Từ nay họa phú ta mình khỏa
Để mãi ca cầm nhịp phách trao
Sóng sánh đời vui tràn cả nguyệt
Long lanh mắt biếc ngợp ngàn sao
Lau dòng lệ nhỏ hoen bờ mắt
Thả ước mơ tuôn cuộn sóng trào

Thả ước mơ tuôn cuộn sóng trào
Ai làm cảm động đến tầng sao
Tình không thể kết duyên đành nợ
Nghĩa chẳng buông rời ái vọng trao
Ướp mộng vào thơ thầm thĩ hỏi
Lèn thương để dạ nhớ nhung gào
Cùng vươn tới những chân trời đẹp
Bảng lảng mây vờn đỉnh núi cao

Minh Hien 

Minh Hien với bài thơ PHIÊU LÃNG của tác giả Jang Julo

Lời bình: Minh Hien

Tác phẩm: PHIÊU LÃNG

Tác giả: Giang Đức Ngô (Jang Julo)
****************************************
*
PHIÊU LÃNG

Ta trèo lên đỉnh ngọn non cao
Đưa mắt nhìn theo gió thét gào
Một dải trăng vàng hờ hững rọi
Đôi tầng mây xám nhẹ nhành trao
Xa xa bóng nước khơi làn sóng
Lấp lánh con thuyền hứng ánh sao
Tiếng suối ngàn reo khe khẽ vọng
Lời thơ theo bút tự nhiên trào...

Nghe như tiếng hát của hôm nào
Gió thổi sương lồng đỉnh núi cao
Cạn chén men nồng say với nguyệt
Đong dòng cảm xúc thỏa cùng sao
Trời mây non nước mơ rồi mộng
Chữ ái câu tình ước lại ao
Nửa kiếp tang bồng chưa mỏi bước
Kẻ thanh tao ắt tự thanh tao...

Jang Julo

*

LỜI BÌNH

Thơ Đường Luật thường bị cho là thể loại thơ gò bó, khó thể hiện được cảm xúc và sự bay bổng thăng hoa của thơ, nhưng với bài thơ PHIÊU LÃNG của tác giả Jang Julo chúng ta không còn thấy sự ép từ ngữ theo khuôn phép của thể thơ này nữa, ngược lại tác giả đã biết lợi dụng phép đối trong thơ Đường Luật để nhấn mạnh tôn nét đẹp của ý thơ. Đọc bài thơ Phiêu Lãng, tự nhiên thấy tâm hồn khoáng đạt, có lẽ vì chất "Phiêu" của bài thơ đã cho chúng ta bay bổng lên cùng những khát khao tác giả muốn gửi vào bài thơ.

Có nhiều người hỏi Minh Hien, thơ Đường Luật khó hiểu, có khi phải cần đến thông ngôn mới cảm nhận được. Xin thưa, thơ Đường Luật nói riêng và thơ nói chung không nhất thiết phải có một nội dung nào đó, mà chỉ cần bài thơ đó có truyền được cảm xúc sang cho độc giả hay không, và sự cảm nhận của mỗi người là khác nhau. Như khi chúng ta nghe một bản nhạc tiếng nước ngoài hay bản nhạc không lời, dù không hiểu nội dung nhưng những giai điệu đủ cho ta biết bản nhạc đó vui hay buồn thậm chí biết được cả đang nói đến điều gì. Hay như đứng trước 1 bức tranh trìu tượng, dù không rõ ràng họa sỹ vẽ gì nhưng càng nhìn càng thấy thích, đó là ta đã bắt được cái thần của bức tranh đó. 

Đúng như tựa đề tác giả đặt cho bài thơ, ở đây chúng ta bắt gặp chất "Phiêu Lãng" của tâm hồn đang vi vu lên tận đỉnh núi cao, nhịp điệu bài thơ tựa như nhịp bước chân dạo bước lên cõi thiên thai. Cuộc sống bận rộn, những khó khăn, những cố gắng để vươn tới một đích nào đó đôi khi làm chúng ta quên đi những phút giây thật đẹp của đời người, đó là những phút giây thư giãn, thả mình "phiêu" cùng cảnh sắc thiên nhiên. Những nhà thơ, nhạc sỹ, họa sỹ... là người có tâm hồn nhạy cảm, họ thường rất dễ hòa mình vào cảnh vật. Chỉ là một ánh trăng, một cơn gió hay một chiếc lá rơi... cũng đủ làm tâm hồn xao động. Và chúng ta, những độc giả yêu thơ, khi đọc bài thơ đó lên cũng cùng nhịp đập trái tim người nghệ sỹ, để hòa chung cảm xúc cho ta yêu đời hơn, thấy được giá trị của cuộc sống. Các bạn hãy cùng Minh Hien "phiêu" với những tứ thơ của bài PHIÊU LÃNG mà tác giả Jang Julo đã mang đến Những Áng Bình Thơ:

Thức 1 của bài thơ dẫn chúng ta bay lên "đỉnh ngọn non cao", ở trên tầng không như tách biệt với cuộc sống ồn ào chỉ nghe tiếng "gió thét gào" "dải trăng vàng" "tầng mây xám", "ánh sao", "tiếng suối ngàn"... Nếu bạn chưa một lần từng đi núi, leo lên đỉnh mây bay xung quanh mình, bạn cũng sẽ cảm nhận được sự khoáng đạt, thanh thoát trong từng lời thơ mà tác giả Jang Julo truyền đến cho chúng ta. Còn nếu bạn đã từng trải nghiệm những phút giây đứng giữa trời đất bao la trên đỉnh núi, khi đọc những vần thơ này hẳn sẽ thấy thích thú vô cùng như được sống lại cùng phong cảnh thiên nhiên đó. Hoà trong cảnh thiên nhiên hữu tình, cặp thực tả một hình ảnh đẹp và lãng mạn khi nhìn từ trên cao xuống:

Xa xa bóng nước khơi làn sóng
Lấp lánh con thuyền hứng ánh sao

Toàn bộ thức 1 tác giả tả lại phong cảnh thiên nhiên trong cảm xúc dâng trào khi đứng giữa trời đất bao la. Câu cuối thức 1 kết thúc chính là lý do sáng tác bài thơ này "Lời thơ theo bút tự nhiên trào" Những áng thơ tự nhiên cứ tuôn chảy thành dòng mềm mại uyển chuyển... Đâu có thấy một chút nào sự gò ép niêm, luật, đối nữa, vậy nhưng tất cả đều rất chuẩn.

Sang thức 2 của bài PHIÊU LÃNG, ngoài cảnh bồng bềnh, lơ lửng trên tầng không, bắt đầu lồng thêm tâm trạng của tác giả

Tác giả như đang say với cảnh trời đất, thoát ra khỏi cuộc sống đời thường: 

Cạn chén men nồng say với nguyệt
Đong dòng cảm xúc thỏa cùng sao

Và không thể thiếu được trong chất men say đó là những mơ mộng, ước ao của tuổi trẻ, đó là "chữ ái, câu tình". Cái đẹp nhất, cao quý nhất mà thượng đế chỉ rành riêng cho con người, đó chính là "Tình ái", vì vậy trong cảnh trời mây lồng lộng một niềm mong mỏi chính đáng dâng lên trong lòng tác giả:

Trời mây non nước mơ rồi mộng
Chữ ái câu tình ước lại ao

Cùng đứng trước một phong cảnh tuỳ theo tâm trạng mỗi người, mỗi lúc sẽ hiện lên khác nhau, giá như lúc này có một tâm hồn đồng điệu cùng thưởng thức thì cuộc đời sẽ ngọt ngào biết bao. Cuộc sống là một chuỗi mơ ước, khát khao, những hoài vọng cho ta sức mạnh và tình yêu cuộc sống.

Bài thơ rất hay, nhưng ấn tượng nhất, để lại nhiều dư vị nhất cho Minh Hien là câu kết của bài thơ "Kẻ thanh tao ắt tự thanh tao". Đọc xong câu này, Minh Hien bỗng liên tưởng đến Truyện Kiều, trong đoạn kết Nguyễn Du có viết như sau:

Ngẫm hay muôn sự tại trời
Trời kia đã bắt làm người có thân
Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao

Tuy nội dung hoàn toàn khác nhau, nhưng làm Minh Hien cứ trăn trở mãi về hai từ "thanh tao". Kiều cũng bảy nổi ba chìm, chịu đủ mọi nỗi nhục nhã nhưng người đời vẫn quý trọng, xót xa, cảm thông với nàng. Vì sao vậy? Phải chẳng bởi "Kẻ thanh tao ắt tự thanh tao"?!

Minh Hien

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

BỜ ẢO VỌNG

BỜ ẢO VỌNG

Ta đứng bên này ảo vọng sang
Sương giăng mờ mịt nối hai hàng
Ngu ngơ vạt cỏ ai dày xéo
Nát cả thềm hoa đợi lỡ làng

Trời đã vào Thu cảnh thoáng buồn
Mưa chiều gợi nhớ buổi hoàng hôn
Mưa Hà nội cũng mau rồi tạnh
Chẳng giống ngày xưa rả rích tuôn

Có phải vì mưa cũng giống người
Khi yêu đổi tính khóc xong cười
Sớm nay se lạnh tràn qua phố
Nhói buốt tim này Hạ nhớ ơi

Ảo vọng đưa tình níu bước chân
Nào ai biết được bến xa dần
Con thuyền lảo đảo về vô định
Một giấc mơ tan bởi ngại ngần


Minh Hien

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2015

CHÀO MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM 20-10-2015

Xướng:
HOA HỒNG MỪNG NGÀY 20 – 10
(Ngũ độ thanh)

Lời ca giọng hát lẫn mây trời
Rạng rỡ hoa hồng trải khắp nơi
Gửi đến mừng vui ngày phụ nữ
Hoà vang chúc tụng tuổi xuân ngời
Tình yêu toả ngập bao lòng ấm 
Hạnh phúc lan tràn những nẻo tươi
Nghệ sỹ tâm hồn bay bổng gió
Nồng thơ diễm tứ tặng muôn người

+Minh Hien 
***************************************************
Họa:
1.
CHÚC MỪNG PHÁI ĐẸP
(5 độ)
Nồng thơ diễm tứ tặng muôn người
Sức trẻ hoa lòng mãi được tươi 
Lộng lẫy dung phàm loang sắc tỏa
Triền miên hạnh phúc thỏa tim ngời 
Đường danh rộn rã mơ màng nẻo
Cõi nghiệp tưng bừng thoải mái nơi 
Những ước tâm hồn luôn quảng đại
Lời ca giọng hát lẫn mây trời
+Poet Hansy 
2.
HẠNH PHÚC
(+Poet Hansy) 
LỘNG gió ngày vui tỏa rạng ngời
LẪY lừng sông núi khắp nơi nơi
DUNG nhan phụ nữ xinh từng nét
PHÀM cõi giai nhân đẹp những người
LOANG đỏ thắm đèn hoa lộng lẫy
SẮC màu rực rỡ trải hồng tươi
TOẢ muôn giọng hát lời ca ngợi
HẠNH PHÚC TRIỀN MIÊN GIỮA BIỂN TRỜI
+Minh Hien  
3.
CHÚC MỪNG 20/10
Ngàn câu chúc đẹp phả lưng trời
Những đóa môi hồng tỏ diệu nơi
Nghĩa thắm xinh hoài hương ngọc tỏ
Tình mơn rực mãi sắc hoa ngời
Êm đềm nghiệp khởi bờ ân thẫm
Rạng rỡ danh thành nẻo ái tươi
Ngõ hạnh thơm lừng vui vẻ đón
Nồng thương gửi tặng đến bao người
+Hoccachquen Motnguoi 
4.
NGUỒN HẠNH PHÚC
(+Hoccachquen Motnguoi)
Gửi tặng tình yêu đến những người 
Cho dù khó nhọc vẫn cười tươi
Quần thoa thuở trước lòng anh dũng
Phụ nữ ngày nay vẻ thắm ngời
Chẳng ngại thân mình qua bão tố
Không nề cuộc sống trải ngàn nơi
Gìn thương giữ lửa gia đình ấm
Hạnh phúc bình yên cõi biển trời
+Minh Hien 
5.
CHÚC MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM
Khẽ thả mầm yêu đến mọi người
Hoa hồng tỷ đóa thật là tươi
Trao nàng thục nữ nồng hương tỏ
Gửi Chị bài thơ diễm sắc ngời
Chúc Mẹ xuân thời luôn thẫm nẻo
Mong bà tuổi thọ mãi tràn nơi
Ngàn câu hạnh phúc âm thầm trải
Trỗi cánh hồng hoan phả lựng trời
+Anh Khoa Nguyễn 
6.
HAI BÀ TRƯNG
(+Anh Khoa Nguyễn) 
Hồng hoan phả lựng sáng danh trời
Lịch sử Hai Bà đã thắng nơi
Rạng rỡ lòng dân đời thắm đỏ
Bình yên nước Việt nẻo xanh ngời
Quân thù xảo quyệt dày voi trắng
Lũ giặc tham tàn đổ máu tươi 
Dũng cảm nào riêng là phái mạnh
Cầm quân phụ nữ có bao người 
+Minh Hien 
7.
THÁNG MƯỜI HỒNG YÊU
Nay về gởi tặng đóa hồng tươi
Chợt thấy nàng vui mắt rạng ngời
Vẫn nhớ màu hoa thường đợi nhỏ
Nào quên nhuỵ thắm đã trao người
Lòng yêu giữ trọn cho dù cách
Dạ tưởng luôn đầy khắp mọi nơi
Kỹ niệm ngày xưa hoài gọi nhớ
Tình đây tặng đó cả khung trời
+V.Tan Chau 
8.
THÁNG MƯỜI HẠNH PHÚC
(+V.Tan Chau) 
Cảm tạ hồng ân sáng rõ trời
Ai về hạnh phúc sẽ tràn nơi
Đây dòng kỷ niệm nào phai dấu
Nọ dáng tình nhân chẳng lẫn người 
Thiệp chúc nhân ngày thu diễm ảo
Quà trao dịp lễ mắt trong ngời 
Lòng yêu trỗi dậy hồng đôi má
Thoả mãn tim nồng cuộc sống tươi
+Minh Hien 
9.
CHÚC MỪNG NGÀY PHỤ NỮ
(Ngũ độ thanh)
Phụ nữ là hoa của sắc trời 
Tô hồng điểm thắm vạn ngàn nơi 
Vùng quê rẫy ruộng luôn bừng sáng
Phố thị đèn hoa mãi vẻ ngời 
Nghĩ ngợi tâm hồn ran nẻo biếc
Mơ màng cuộc sống tỏa niềm tươi 
Cùng nhau góp mộng đời vui thỏa
Tổ ấm trần gian giữa mọi người
+Diệp Kiếm Anh 
10.
CHÚC MỪNG 20/10
(+Diệp Kiếm Anh)
Tổ ấm trần gian giữa mọi người
Thiên đường hạnh phúc mãi hoài tươi
Nàng thơ diễm ái hương ngào ngạt
Dáng liễu hồng môi vẻ rạng ngời
Ngõ mộng thơm lừng loang khắp nẻo
Cung tình đượm thắm phả nhiều nơi
Bình minh hé mở niềm vui trọn
Phụ nữ là hoa giữa sắc trời
+Kiều Ngọc Tuyết 
11.
PHỤ NỮ CHÚC MỪNG 20-10
(+Diệp Kiếm Anh +Kiều Ngọc Tuyết)
Là hoa Phụ Nữ sắc hương trời 
Điểm thắm tô hồng vạn những nơi
Rẫy ruộng đồng quê vùng phủ sáng
Đèn hoa phố thị vẻ thêm ngời 
Tâm hồn nghĩ ngợi ran hoài biếc
Cuộc sống mơ màng tỏa mãi tươi
Góp mộng cùng nhau đời thỏa mãn
Trần gian tổ ấm mọi con người 

Trần gian tổ ấm mọi con người 
Hạnh phúc thiên đường mãi đỏ tươi
Diễm cảnh nàng thơ lời ngọt mát
Hồng môi dáng liễu vẻ xinh ngời
Thơm lừng ngõ mộng loang ngàn nẻo 
Đượm thắm cung tình phả giữa nơi 
Hé mở bình minh niềm rạng rỡ
Là hoa Phụ Nữ sắc hương trời
+Minh Hien 
12.
Tháng mười Bà Xã
Vẫn biết nhà tôi sắc rạng ngời
Đi làm cũng thấy thật là tươi
Trong nhà sáng sủa ai bì kịp 
Bóng bẩy ngoài hiên được sánh người
Lúc giận còn thua nàng cọp nhỏ
Khi hờn chỉ kém chị ông trời
Gia đình được cái nhiều thương cảm
Hạnh phúc do mình đã tạo nơi
+V.Tan Chau 
13.
VỢ NHÀ
(+V.Tan Chau)
Hạnh phúc do mình đã tạo nơi
Mà sao lại bảo vợ hơn trời
Khi thì giận dữ nào thua cọp
Lúc lại hiền nhu chẳng kém người
Dáng vẻ yêu kiều môi đượm thắm
Thân hình diễm lệ má hồng tươi
Làm bao kẻ sĩ thầm si dại
Vẫn biết nhà tôi sắc rạng ngời
+Hoccachquen Motnguoi 
14.
Chúc mừng ngày hội 20-10
Phụ nữ ngày vui lộng gió trời
Tháng mười trẩy hội dậy muôn nơi
Chúc hồng kỷ niệm niềm mơ phới
Chúc thắm tình yêu giấc mộng ngời
Chúc chị ngoài xa thơm dáng mới
Chúc nàng trong dạ ngọt môi tươi
Sang xuân đạt thoả nguồn chờ đợi
Lộc phúc tường an đến mọi người
+Dũng Nguyên 
15.
MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VN
(+Dũng Nguyên)
Mừng vui hạnh phúc nổ tung trời
Mừng Phụ nữ mình ở khắp nơi
Mừng chị hân hoan lòng diệu vợi
Mừng em rạng rỡ tuổi xuân ngời
Mừng trao má đỏ tình yêu mới
Mừng đón thu vàng cảnh đẹp tươi
Mừng chúc gia đình thương mến gởi
Mùng sao những muốn được hôn người
+Minh Hien 
16.
CHÚC LỘNG MÙA THƯƠNG
(Ngũ độ thanh)
Lộng lẫy mùa hoa phả sắc trời 
Tưng bừng vũ điệu ở ngàn nơi 
Chào cô diễm tuyệt vui mừng biếc 
Chúc chị nồng thơm thỏa mãn ngời 
Rạng rỡ trầu cau hoài tỏa sáng 
Ngon ngào hạnh phúc mãi lừng tươi 
Trần gian rộn rã bao lời thắm 
Gởi khúc tình ca lộng cõi người
+Phượng Quỳnh 
17.
MỘNG KHÚC
(+Phượng Quỳnh) 
Quỳnh hương lệ diễm sáng loang trời 
Ngỡ tưởng ai còn quyện luyến nơi
Cánh diệu mơ huyền say cõi ảo
Đài thơm phả ngát lịm trăng ngời
Vì chưa kịp nói lời thương mỏng
Để mãi xa lìa chốn đẹp tươi
Mộng khúc tình si đầy viễn tưởng
Màu hoa huyễn mị ngất ngây trời
+Minh Hien 
18.
MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM
(Ngũ độ thanh)
Lả cánh nồng hoan lượn giữa trời
Đong nguồn hạnh phúc gửi ngàn nơi
Vui ngày phụ nữ bao trìu mến
Ấm buổi tình thâm những rạng ngời
Đất Việt tưng bừng say nẻo huyễn
Hoa cành rộn rã thắm màu tươi
Cùng nhau chúc tụng lời thương tỏa
Gõ nhịp trần gian thắp lửa người

Gõ nhịp trần gian thắp lửa người
Cho ngày phụ nữ nước mình tươi
Hòa câu chúc gửi lừng hương đượm
Dụng ngữ bừng loang khỏa nét ngời
Sắc diện tròn tâm hồng trải ngõ
Gia đình vẹn nghĩa thắm tràn nơi
Bên thềm khát vọng tô đời mãi
Lả cánh nồng hoan lượn giữa trời
 +Lifeline Tran 
19.
LOÀI HOA ĐẸP NHẤT
(Ngũ độ thanh)
Loài hoa đẹp nhất của mây trời 
Phụ nữ anh hào ở khắp nơi
Dáng vẻ yêu kiều câu nghĩa mặn
Bờ môi rạng rỡ khúc ân ngời
Men tình rộn rã hoài xinh xắn
Nẻo mộng tưng bừng mãi thắm tươi
Trỗi cánh nồng hoan niềm hỷ trọn
Bình minh rực ánh vẻ vang người
+Khánh Duy 
20.
GỞI MẾN THƯƠNG
(Thuận nghịch độc)
Gởi thương cùng mến để vui người
Hoa cánh mượt mà diễm sắc tươi
Đợi gió nồng thơm môi thắm đỏ
Hòa trăng rạng sáng mắt trong ngời
Bởi tình son sắt thề ghi dạ
Nên nghĩa dạt dào nguyện khắc nơi
Tới mộng đem thơ hồn lửa cháy
Ngợi ca ngàn tiếng phả mây trời

Trời mây phả tiếng ngàn ca ngợi
Cháy lửa hồn thơ đem mộng tới
Nơi khắc nguyện dào dạt nghĩa nên
Dạ ghi thề sắt son tình bởi
Ngời trong mắt sáng rạng trăng hoà
Đỏ thắm môi thơm nồng gió đợi
Tươi sắc diễm mà mượt cánh hoa
Người vui để mến cùng thương gởi 
+Minh Hien