Chủ Nhật, 19 tháng 11, 2017

MINH HIỀN VỚI TÁC PHẨM THƠ "THẦY ƠI" CỦA TÁC GIẢ HANSY

Lời bình: MINH HIEN
Tác phẩm: THẦY ƠI
Tác giả: HANSY
----------------------------------------------------------------
THẦY ƠI

Con về lại trường xưa
Tìm thầy
Trên bục giảng, tóc xanh nhòa như mây trắng
Giọng giảng bài giờ đâu còn sang sảng
Mắt cay cay
Con thầm gọi:
Thầy ơi!

Quá vãng như cuốn phim chầm chậm tìm về
Nào bạn, nào bè, nào những giờ thầy lên lớp
Tháng năm bão giông, chúng con đứa còn đứa mất
Nhưng lòng nhớ hoài
Lớp cũ
Thầy xưa.

Con lặng người giữa căn phòng học năm nào
Nghe xôn xao ùa về biết bao kỷ niệm
Bóng phượng sân trường có còn lưu luyến
Một thuở ngu ngơ để ngỏ trái tim lòng
Một thuở dại khờ nhưng biết mấy hồn nhiên
Đùa vui cùng bạn bè, sách vở…
Lắng tai nghe bài giảng của thầy…
…………
Con nhòe mắt chập chờn trong thảng thốt:
Thầy ơi!
Rồi thời gian
E rồi cũng sẽ dần lấp chìm tất cả
Thầy và con có thể không còn gặp lại
Nhưng những lời thầy dạy
Hôm nào vang sang sảng
Giữa phấn trắng bảng đen
Cứ dội trong lòng
Để suốt đời chúng con mãi nhớ
Thuở học trò áo trắng được thầy thương…

HANSY
----------------------------------------------------------------

Ai cũng có một thời đi học, thuở áo trắng học trò có biết bao kỷ niệm thân thương với thầy cô, bạn bè, đó sẽ là hành trang theo ta suốt cuộc đời. Giờ đây, khi đàn chim năm xưa đã lớn khôn, ngoái lại thời cắp sách đến trường lòng ta lại dưng dưng, thầy cô đã già, người còn, người mất, mái tóc bạc phong sương...  Có lẽ sau tình ân nghĩa cao quý nhất mà cha mẹ dành cho con cái chính là tình cảm của những người đã dạy dỗ cho chúng ta thành người, không ai khác họ xứng đáng được xã hội tôn vinh, những người thầy chân chính:
"Ân truyền thụ minh tâm khắc trí
Nghĩa sinh thành tạc dạ lưu tâm"

Xuất phát từ tình cảm chân thành của học trò dành cho thầy cô giáo của mình, có biết bao bài thơ, bài viết xúc động đã ra đời. Khi những học trò ấy lớn lên, nhớ trường, nhớ bạn, nhớ thầy cô năm xưa đã yêu thương, bao dung chúng ta, lòng thầm thốt lên 2 tiếng: THẦY ƠI! cũng là lúc con tim ta rung lên những cung bậc của lòng biết ơn vô hạn, sự kính trọng, tình cảm sâu sắc nhất gửi đến thầy cô giáo của mình. Bài thơ THẦY ƠI của nhà thơ HANSY viết về tình cảm của một học trò cũ khi trở lại thăm mái trường và gặp lại được người thầy năm xưa. Bao nhiêu năm đã trôi qua, bóng thời gian đã in hằn lên mái tóc thầy, quá khứ và hiện tại đan xen như một thước phim, giọng nói của thầy năm xưa nay đã yếu hơn nhưng những lời giảng của thầy vẫn đọng lại trong tâm trí con, giúp con trên mỗi bước đường đời

"Con về lại trường xưa
Tìm thầy
Trên bục giảng, tóc xanh nhòa như mây trắng
Giọng giảng bài giờ đâu còn sang sảng
Mắt cay cay
Con thầm gọi:
Thầy ơi!"

Mở đầu bài thơ, với khổ thơ tự do viết rất tự nhiên như đang kể chuyện cho chúng ta về buổi gặp lại thầy giáo năm xưa của mình, tác giả đã thầm thốt lên 2 tiếng "Thầy ơi!" Khi tình cảm trở lên sâu lắng, mỗi chúng ta chỉ cảm nhận được mà khó nói lên thành lời, bởi tất cả câu từ đều trở nên xáo rỗng. "Thầy ơi!" chỉ là một tiếng gọi nhưng ở mỗi hoàn cảnh lại mang một sắc thái riêng, người học trò chỉ thầm thốt lên trong lòng 2 tiếng yêu thương đó bao hàm cả sự kính trọng, thương yêu, tôn quý biết nhường nào. Thầy là sư phụ của chúng con, thầy là trung tâm, là tấm gương cho lũ học trờ năm xưa. Tiếp đến những khổ thơ viết về trường lớp kỷ niệm học sinh nhưng đều là những lời của con nói với thầy. Con đã trưởng thành, một quãng thời gian khá dài "Tháng năm bão giông, chúng con đứa còn đứa mất" thời gian có thể là 10 năm, 20 năm... đủ để con thấm thía hơn những lời giảng và tấm lòng của thầy dành cho chúng con. Những khổ giữa của bài thơ, tác giả dành để tâm sự lại những kỷ niệm xưa cùng Thầy, tất cả hiển hiện lại như những thước phim rõ nét và hình ảnh thầy chính là những gì đẹp đẽ nhất của "Một thuở ngu ngơ để ngỏ trái tim lòng" Ước gì cho thời gian trở lại, được sống lại quãng đời hồn nhiên đó, lại được thầy chỉ bảo, quát mắng khi làm những điều dại dột, để rồi chợt tỉnh mới biết cuộc đời đã sang trang vở mới. Những niềm vui, nỗi buồn và những âu lo của cuộc sống không còn giống với thời cắp sách, bỗng thấy một chút xót xa, để một lần nữa tác giả lại thốt lên 2 tiếng: Thầy ơi!
"Con nhòe mắt chập chờn trong thảng thốt:
Thầy ơi!"
Thầy vẫn là sư phụ soi đường cho chúng con trong suốt quãng đời khó nhọc, giúp chúng con có kiến thức làm hành trang cuộc sống, công ơn đó không gì sánh được, như lời người xưa đã nói: "một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy" Những luyến tiếc trong lòng người học trò về những kỷ niệm xưa, những trăn trở về công lao của thầy mà chúng con vô cùng biết ơn phải chăng đó là phần thưởng quý giá của người thầy. Trong những học sinh ấy có những người thành đạt, cũng có những người chỉ là những con người bình thường, hay có những người còn thiếu may mắn trong cuộc đời nhưng tất cả đều được thầy thương. Như người mẹ hiền với những đứa con của mình, lớp lớp học sinh đã được thầy dạy dỗ bằng tình yêu thương, chính nhờ tình yêu thương đó đã lâng bước cho con vững vàng hơn trong sóng gió cuộc đời, đưa con đến những chân trời ước mơ. Khổ thơ cuối kết lại đầy xúc động, một nốt nhạc trầm xuống, ngân vang:

"Rồi thời gian
E rồi cũng sẽ dần lấp chìm tất cả
Thầy và con có thể không còn gặp lại
Nhưng những lời thầy dạy
Hôm nào vang sang sảng
Giữa phấn trắng bảng đen
Cứ dội trong lòng
Để suốt đời chúng con mãi nhớ
Thuở học trò áo trắng được thầy thương…"

Con đò đã sang sông, người lái đò lại cặm cụi chở những chuyến tiếp theo, cứ như vậy không biết bao nhiêu học trò đã trưởng thành lên nhờ công ơn dạy dỗ của thầy. Thầy hôm nay vẫn lên lớp như vậy, hình ảnh thầy đã khắc sâu vào tâm trí mỗi chúng con, dù không gặp lại nhưng "suốt đời chúng con mãi nhớ". Những tình cảm thân thương đó là động lực để các thầy cô tiếp tục sự nghiệp trồng người đầy vất vả nhưng cũng đầy niềm vui, hạnh phúc. Sự hi sinh, lòng yêu nghề của các thầy cô để lại sự kính trọng của xã hội, mỗi năm đến tháng 11, tháng tri ân các thầy cô giáo, mỗi người học trò lại dành cho người thầy của mình những tình cảm thiêng liêng, tấm lòng biết ơn sâu sắc, những lời thơ cảm động, những bó hoa tươi thắm kính chúc tới các thầy cô.

Bài thơ THẦY ƠI! kết lại nhẹ nhàng, những âm hưởng của từng câu chữ lắng đọng trong tim người đọc. Ai cũng dành một góc trong tâm hồn để nhớ về thầy cô giáo của mình đã gắn bó suốt quãng đời tuổi thơ.

Minh Hien


CHÚC MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM



Thứ Năm, 19 tháng 10, 2017

CHÚC MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM

CHÚC MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM

Lời ca giọng hát lẫn mây trời
Rạng rỡ hoa hồng trải khắp nơi
Gửi đến mừng vui ngày phụ nữ
Hoà vang chúc tụng tuổi xuân ngời
Tình yêu toả ngập bao lòng ấm 
Hạnh phúc lan tràn những nẻo tươi
Nghệ sỹ tâm hồn bay bổng gió
Nồng thơ diễm tứ tặng muôn người

Nồng thơ diễm tứ tặng muôn người
Sức trẻ hoa lòng mãi được tươi 
Lộng lẫy dung phàm loang sắc tỏa
Triền miên hạnh phúc thỏa tim ngời 
Đường danh rộn rã mơ màng nẻo
Cõi nghiệp tưng bừng thoải mái nơi 
Những ước tâm hồn luôn quảng đại
Lời ca giọng hát lẫn mây trời

Minh Hien + Hansy


Thứ Bảy, 17 tháng 6, 2017

L'AMANT

L'AMANT

Tình nhân hỡi tim này trao anh hết
Ngàn lời thơ gửi kết đoá hoa hồng
Yêu anh hơn tất cả, nỗi chờ mong
Dẫu vết thương nơi lòng ta rỉ máu

Em yêu anh như nắng hè tháng sáu
Thiêu đốt tim cào cấu mỗi từng giờ
Dẫu cuộc tình chỉ tựa một giấc mơ
Anh sẽ sống trong thơ em mãi mãi!

Tình nhân hỡi con đường ta đã trải
Vạn si mê ngang trái của cuộc đời
Bởi yêu nhau, sẽ mãi chẳng xa rời
Khi nắng nhạt thềm rơi đầy xác lá

Bỗng một ngày mình trở nên xa lạ
Em đớn đau gục ngã với thời gian
Trở về nơi xưa, thấy cảnh điêu tàn
Kỷ niệm hết theo làn mưa ngập lối

Tình nhân hỡi! một đời ta bước vội
Để bây giờ có lỗi với người thương
Lúc gặp nhau đã ở cuối con đường 
Dù xa cách vấn vương về ảo mộng

Minh Hien




Thứ Ba, 14 tháng 2, 2017

TRƯỜNG CA: NỤ HỒNG & SOCOLA

TRƯỜNG CA
NỤ HỒNG & SOCOLA
(Yêu thương dành cho Minh Hien)
1.
Nếu giọt nước trở thành những nụ hôn cháy bỏng
Ta sẽ trao về Em nhịp sóng của đại dương
Nếu những ấp yêu đầy như phiến lá ven đường
Rừng cây đó gởi Em ngát thương rực nắng.
Nếu đêm dài tình yêu là vì sao lấp lánh
Thì đều thuộc về Em – nữ chúa trái tim Ta…
2.
Hạnh phúc vô cùng, Em đến bừng nở ngàn hoa
Đem lại niềm vui khiến Ta yêu đời  biết mấy
Trên thế gian này khi Em dìu Ta đứng dậy
May mắn vỡ òa, mật ngọt thắm đượm Tình Nhân
Được Em yêu thương như hưởng không khí thơm lành
Ta chúc Em suốt đời đều Valentine cả…
3.
Những giấc mơ đẹp nhất luôn có Em nghiêng ngả
Gác đầu vào nhau nũng nịu, say đắm, nồng nàn
Ta và Em kéo dài hoài mãi giấc mê hoan
Bừng tỉnh mắt, vẫn quấn quyện hương tình diễm tuyệt
Ghen thầm đó Hằng Nga thướt tha rời cung nguyệt
Trộm nhìn qua song như cầm giữ lại thời gian…
4.
Mùa Xuân này Ta ướp mình vào mộng thênh thang
Đánh mất cô đơn vì luôn có Em bên cạnh
Đóa Mai vàng dường như cứng căng nhiều phước hạnh
Bởi được hồng Đào trang điểm khúc uyển tình yêu
Để đêm về len lén trải cánh gió liêu phiêu
Như Từ Thức mẫm mò mê say tìm Tiên động…
5.
Cám ơn đời tặng Ta những sớm mai xao động
Bởi biết rằng có thêm ngày nữa được yêu Em
Cám ơn Trời đã ban xuống lòng một nàng Tiên
Để năm tháng mãi hoài vui như trong cổ tích
Cám ơn Em điệu đàng với nụ cười khúc khích
Và chúc Valentine hoài mãi ngọt môi tình…

HANSY
(Mùa Valentine – 2017) 


Thứ Hai, 6 tháng 2, 2017

THƠ LỤC BÁT TẾT - 2017

TIN MỪNG
MINH HIEN trân trọng báo tin vui đến cùng các bạn:
Cả 5 bài Dự thi Lục bát Tết – 2017 của Minh Hien – từ bài 293 -  297 – đều được lọt vào vòng Sơ khảo.

Mời các bạn xem bản gốc tại đây:

https://www.facebook.com/saigonbooks/photos/ms.c.eJxFU8mNRTEI62jEDum~;sdHDP84hFwu8ANFwVbc8Yula508XCE3PKY~;6AVZRR8~_4XCB1W7pfBTiCgH8cceYCrcth~;gO87QPajC0HFckWyBplu1cl9Tr1VXG7Kj61pDKsKFSQtBrG6HR6VYRZRlYlaP1gQHYYPxHfWRFLWv2cLqk2jTWMsSJmKzhkb0x9LhC2WaroYwbG7jxCEC5vOBf4SMr6zrRZYbktKQQO0jpHGPYBQh~_e4PDkfRzcx91cxO620mk9Yf0wXCNccB4C4K7ye2tdKIv7oIpnrbGmbIFDyBGI~;6ZeGNChdR~_cw7vCjS~;Jg4lvyHaGPmQX1W8vinDNcILfYP1akIXzcFnS9xuy8KPmncPuRdlSinBcdsK60HqtrPDoYn~_lHf7KCCxK7R~;qj8js.bps.a.1409483905751371.1073741842.1229252037107893/1431132633586498/?type=3&theater

Chân thành cám ơn
MINH HIEN








Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

XUÂN HỒNG

XUÂN HỒNG
(NĐT, bát điệp, giao cổ đối)

Vũ điệu Xuân tình đắm tuổi xanh
Kìa Xuân giận dỗi cớ sao đành
Nàng Xuân vội ngất ngây đào nở
Yểu điệu Xuân về lũ én nhanh
Để mỗi mùa Xuân chờ thắm nụ
Còn bao giọt nắng ủ Xuân nhành
Xuân thì chín rộ ươm mầm quả
Độc ẩm Xuân này nghĩ đến anh

Minh Hien

Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2017

SỰ TÍCH TÁO QUÂN

Mỗi năm, cứ đến ngày 23 tháng Chạp ( tết ông Công ông Táo ) các gia đình lại chuẩn bị sắm đồ lễ để tiễn ông Táo về trời tâu với Ngọc Hoàng những điều tai nghe mắt thấy ở trần gian. Vì sao có tục lệ này, chúng ta cùng ôn lại Sự tích Ông Công Ông Táo để hiểu rõ hơn về nét truyền thống trong tín ngưỡng của người dân Việt

SỰ TÍCH TÁO QUÂN
(nđt)

Chuyện kể trần gian đến cõi trời 
Đôi chồng vợ trẻ cúng ngàn nơi
Buồn con chẳng có làm đau cội
Tủi phận nhà không chót lỡ lời 
Bỏ nghĩa tào khang dần cứ vợi
Trao tình tuế nguyệt dễ gì lơi
Đau lòng nghĩ lại tìm muôn lối
Gặp gỡ người xưa cảnh đón mời

Gặp gỡ người xưa cảnh đón mời
Lưng chừng vạt áo cũng đà lơi
Làm sao lại đến thân tàn phổi
Để mãi thành ra tiếng nghẹn lời
Trở bước sông dài muôn vạn nỗi
Quay đầu vực thẳm khắp từng nơi
Gieo mình nguyện chết thề không đổi
Cảm động thần linh đến cõi trời

Minh Hien 

*
Chuyện kể lại rằng:

Trọng Cao có vợ là Thị Nhi ăn ở với nhau đã lâu mà không con, nên sinh ra buồn phiền, hay cãi cọ nhau. Một hôm, Trọng Cao giận quá, đánh vợ. Thị Nhi bỏ nhà ra đi sau đó gặp và bằng lòng làm vợ Phạm Lang. Khi Trọng Cao hết giận vợ, nghĩ lại mình cũng có lỗi nên đi tìm vợ. Khi đi tìm vì tiền bạc đem theo đều tiêu hết nên Trọng Cao đành phải đi ăn xin.

Khi Trọng Cao đến ăn xin nhà Thị Nhi, thì hai bên nhận ra nhau. Thị Nhi rước Trọng Cao vào nhà, hai người kể chuyện và Thị Nhi tỏ lòng ân hận vì đã trót lấy Phạm Lang làm chồng.

Phạm Lang trở về nhà, sợ chồng bắt gặp Trọng Cao nơi đây thì khó giải thích, nên Thị Nhi bảo Trọng Cao ẩn trong đống rơm ngoài vườn. Phạm Lang về nhà liền ra đốt đống rơm để lấy tro bón ruộng. Trọng Cao không dám chui ra nên bị chết thiêu. Thị Nhi trong nhà chạy ra thấy Trọng Cao đã chết bởi sự sắp đặt của mình nên nhào vào đống rơm đang cháy để chết theo.

Phạm Lang gặp tình cảnh quá bất ngờ, thấy vợ chết không biết tính sao, liền nhảy vào đống rơm đang cháy để chết theo vợ.

Linh hồn của ba vị được đưa lên Thượng Đế. Thượng Đế thấy ba người đều có nghĩa, nên sắc phong cho làm Táo Quân, gọi chung là: Định Phúc Táo Quân, nhưng mỗi người giữ một việc:
Phạm Lang làm Thổ Công, trông coi việc bếp. Danh hiệu: Đông Trù Tư Mệnh Táo Phủ Thần Quân

Trọng Cao làm Thổ Địa, trông coi việc nhà cửa. Danh hiệu: Thổ Địa Long Mạch Tôn Thần

Thị Nhi làm Thổ Kỳ, trông coi việc chợ búa. Danh hiệu: Ngũ Phương Ngũ Thổ Phúc Đức Chánh Thần.

Từ đó, ba vị Thần Táo được coi là 3 vị thần định đoạt phước đức cho gia đình, phước đức này do việc làm đúng đạo lý của gia chủ và những người trong nhà. Bài vị thờ vua Bếp thường được ghi vắn tắt là "Định Phúc táo Quân" nghĩa là thần định mọi sự hạnh phúc.

(sưu tầm)