Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

Minh Hien với bài thơ THĂM TRƯỜNG CŨ của tác giả Trần Tấn Lai

Cảm nhận: Minh Hien 
Tác phẩm: THĂM TRƯỜNG CŨ

Tác giả: Trần Tấn Lai 
***********************
*
THĂM TRƯỜNG CŨ

Bao lần lỗi hẹn trở về đây
Ấp ủ buồng tim nỗi luyến đầy
Mãi nhớ trường yêu, nơi khởi nghiệp
Hoài vương kỷ niệm, buổi chia tay
Trò xưa thắm nghĩa giờ đâu chốn…
Bạn cũ thâm tình nẻo biệt nay…
Khẽ bước nghe lòng xao xuyến gợn
Sân chiều tĩnh lặng thả hồn ngây…

Sân chiều tĩnh lặng thả hồn ngây
Chếch ánh dương tà buổi xế nay
Lặng lẽ mơ về bao kỷ niệm
Bồi hồi nhớ đến những vòng tay
Hồ Sen Thủy Tạ còn lưu dấu
Lữ Quán cầu kia vẫn khắc đầy
Tự trách lòng, sao hờ hững vậy…
Bao lần lỗi hẹn trở về đây…

Trần Tấn Lai

*************************
*
Cứ mỗi khi sắc Phượng đỏ rực khắp các nẻo đường, biết bao cuộc chia tay cảm động dưới mái trường lại diễn ra. Cô trò dưng dưng tạm biệt nhau, có khi là mãi mãi chia tay với tuổi học trò, để sau này ra đời trong tim mỗi chúng ta đều dành một góc cho mái trường thân yêu và những kỷ niệm đẹp đẽ thời học sinh. Cuộc sống bận rộn nhiều khi làm ta quên lãng đi, nhưng bất chợt một ngày nhìn thấy các em học sinh bịn rịn chia tay dưới tán hoa phượng đỏ thắm, trong lòng ta không khỏi bồi hồi nhớ lại khoảng thời gian đẹp nhất đã đi qua – quãng đời đi học.

Một mùa hè lại đến!
Hãy để tâm hồn mình lắng lại để nhớ về ngôi trường thân yêu, nơi ta đã sống trong tình thương của thầy cô, bạn bè. Bài thơ THĂM TRƯỜNG XƯA của tác giả, nhà giáo Trần Tấn Lai với rất nhiều tình cảm gửi gắm trong từng câu chữ làm lay động lòng người, mỗi chúng ta như thấy một phần tâm sự của chính mình trong đó.

Bài thơ mở đầu và kết thúc lặp lại câu: “Bao lần lỗi hẹn trở về đây” như một lời xin lỗi, tự xin lỗi với lòng mình thôi, trường cũ tình xưa vốn bao dung ta như lòng mẹ, lúc nào cũng mở cửa đón ta về. Như đứa con đi xa lâu ngày, quay về nơi đưa nôi giúp ta khôn lớn, nên người, không đâu khác chính là mái trường kỷ niệm. Nhìn đâu cũng đong đầy tình cảm, kia Hồ Sen Thủy Tạ, đây cầu Lữ Quán… ta với bạn cùng học, cùng chơi, trao nhau những tình cảm đầu đời… “Cái thuở bạn đầu lưu luyến ấy/ Ngàn năm chưa dễ mấy ai quên”, tất cả như hiển hiện ra trước mắt làm lòng ta xao xuyến, bồi hồi. Khung cảnh được tác giả tả lại là lúc chiều tà, khi ánh dương đã dần khuất, đó là thời điểm lãng mạn dễ đưa ta quay lại với những hồi ức, mà ở đây là những kỷ niệm về một thời bỏng cháy, những vòng tay ôm chặt nhau, những giọt nước mắt của vài bạn nữ sinh trong buổi ra trường, những trò tinh nghịch của đám con trai với những tiếng cười ròn rã vô tư…. nơi đây đã lưu dấu biết bao kỷ niệm, sao ta có thể lãng quên.

Ai lớn lên cũng từng đi qua quãng thời gian đi học, rồi chia xa mỗi đứa một phương trời, ở sâu thẳm trong tim mỗi người đều dành một góc cho trường lớp, thầy cô và bạn học cũ. Cuộc sống dẫu nhiều bận rộn, hãy cố dành lại một vài giờ đồng hồ để sống chậm lại, quay về với kỷ niệm bởi đó là những giây phút quý giá vô cùng. Hơn ai hết tác giả bài thơ, một người thầy giáo đã dành cả cuộc đời để cống hiến cho sự nghiệp trồng người càng hiểu rõ điều đó. Trong buổi về thăm lại trường cũ, gặp lại thầy cô, bạn hữu, sống lại với những kỷ niệm, tác giả Trần Tấn Lai đã làm bài thơ THĂM TRƯỜNG CŨ với lời thơ hết sức giản dị như đang tự kể lại những tâm tư của mình. Bài thơ viết theo thể loại thơ Đường luật, nhẹ nhàng sâu lắng, lời thơ trải mượt mà. Đọc xong bài thơ, tự nhiên muốn được quay về một lần sống lại thời học sinh vô tư… và rồi cũng tự trách lòng mình: Đã quá lâu rồi ta chưa về thăm trường, thăm thầy cô, bạn bè, nơi có hàng phượng vĩ, có tán bàng xanh rợp… Ôi một nỗi nhớ đong đầy!

Minh Hien

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét