Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

Kính chúc NĂM MỚI 2017 AN KHANG, HẠNH PHÚC, THỊNH VƯỢNG.

GIAO THỪA

(Đường Luật)
Lặng lẽ giao thừa cảm xúc ngây
Mùa xuân đã đến nhạn theo bầy
Vương tà áo mỏng nàng qua ngõ
Rũ giọt mưa phùn gió phảng mây
Bút thảo dòng thơ tình lãng mạn 
Lòng ngân bản nhạc ái đong đầy
Đường hoa nắng ngập tràn êm ả
Giữa cảnh an bình hạnh phúc xây

(Lục Bát)
Giao thừa lặng đếm phút giây 
Bâng khuâng nhớ lại tháng ngày đã qua 
Khi bão táp, lúc phong ba 
Khi say hạnh phúc, khi đà nhớ thương 
Một năm biết mấy tơ vương 
Thời gian vội vã lên đường đón xuân
Cầu an thịnh vượng muôn dân
Dòng thơ bút thảo mấy vần ước mong

(Song thất Lục bát)
Chờ đợi giao thừa trong lặng lẽ
Tờ lịch cuối cùng xé hết năm
Thương cho thân phận dâu tằm 
Hoài công ủ kén việc chăm chỉ nhiều
Xuân đã đến yêu kiều trước cửa
Mang yêu thương chất chứa làn môi
Tình yêu hạnh phúc lứa đôi
Ngọt ngào duyên thắm đơm chồi nở hoa

(Lục Ngôn)
Giao thừa trời đất giao thoa
Phút giây lặng lẽ chan hoà
Một năm với bao kỷ niệm
Ta bên nhau bỗng lệ nhoà
Giá lạnh đông tàn tay ấp ủ
Kìa xuân chúa của muôn hoa
Gửi nắng vàng sang bên ấy
Nàng trao một chút làm quà

(Ngũ Ngôn)
Lặng lẽ giao thừa qua
Đường xuân trải lụa là
Chim về xây hạnh phúc
Nắng toả đượm bao la
Gửi bạn ngàn câu chúc
Mời nhau, một chén trà
Lâng hồn, bao cảm xúc
Đón cảnh giao thừa qua

Minh Hien 

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016

TẢN MẠN VỀ PHỞ

TẢN MẠN VỀ PHỞ
(Thập thủ liên hoàn Phở, Ngũ độ thanh)
1.

Cũng khoái thơm lừng vị Phở cho
Chồng yêu mỗi sớm gọi sang thò
Cay nồng nước ngập ăn vào đẫy
Ngọt đẫm tô tràn thưởng thức no
Chủ nhật mua về nhanh quá rõ
Hồi hôm tự nấu giỏi ra trò
Gia đình hạnh phúc bền lâu giữ
Đã ngấm say rồi khỏi bận lo
2.
Ăn rồi sẽ nhớ Phở hoài nha
Cũng giống tình nhân vỏ nuột nà
Lúc buổi ươn người em gọi nã
Khi trời trở gió bạn mời ra
Dần mê vị nước gừng lan toả
Mãi ủ mùi hương khói quyện hoà
Mỗi sáng thêm chiều ngon miệng cả
Vui lòng khách gọi đã đời ta
3.
Tại Phở anh thường cãi tức ghê
Người Nam sở thích cũng hay dề
Ăn nồng rặt ớt cho mồm nẻ
Uống ngọt như đường để lưỡi he
Hãy thử ông Thìn* ngon thật nhé
Rồi xơi thím Chửi* bực sôi mề
Đi nhiều thưởng thức đừng câu nệ
Mỗi vị hương làm kẻ sướng mê
4.
Phở nấu nhà ăn phụ nữ thì
Tay làm miệng nói khỏi chàng đi
Ra đầu ngõ gọi thùng bia quý
Ở cuối đường sang bạn hữu kỳ
Cũng đủ xương hầm chanh ớt vị
Hơn nhiều thịt ướp tỏi hành nhi
Tuần nao cũng vậy càng tăng ký
Những quán hàng quen chẳng kịp bì
5.
Mời anh hãy ghé Phở em này
Đã thử xong rồi lại thích hai
Bởi tiếng ngoan chào yêu giọng Ngãi
Vì câu mến hỏi đượm hương Lài
Người thanh lịch quá nhìn bao dãy
Khách ngẩn ngơ rồi gọi mãi chai
Mỗi bận liền qua chờ miết mải
Treo hồn ngớ ngẩn nhẹ nhàng bay
6.
Phở đã sành ăn nhớ một điều
Nên tìm chủ quán thật là siêu
Ngày đông nóng hổi tô huyền diệu
Tháng hạ lừng thơm vẻ diễm kiều
Bất kể khi nào vui bạn diễu
Hay là những lúc thả hồn phiêu
Kề bên vẫn có nhân tình điệu
Mãi hẹn tình thương ấp ủ nhiều
7.
Ăn sành Phở Bắc tuyệt vời thôi
Phải kén hàng ngon cũng mệt rồi
Thuở trước ông Thìn luôn đoạt chỗ
Bây giờ chị Sướng đã giành ngôi
Mời anh gió bão rồi mưa mặc
Dẫn bạn chiều trưa cả sáng bồi
Để nhớ thêm nhiều khi giã biệt
Như còn vị ngát ở đầu môi
8.
Phở giống nhân tình ngỡ ngọt ngon
Vừa qua lưỡi nếm thật tươi giòn
Lâu dần ngã bệnh vì xương cứng
Chóng sẽ tiêu đời bởi thịt non
Mấy bữa đi rồi quên lửa đượm
Vài hôm trở lại thấy cơm mòn
Chàng vui bỏ thiếp còn chăng hỡi
Dạ thuỷ chung lìa nghĩa sắt son
9.
Gia truyền Phở vốn lẫy lừng phương
Khách ở ngàn xa vượt quãng đường
Chẳng ngại rong thuyền đi giữ hướng
Không cần ruổi ngựa xiết ghì cương
Quen dùng bỗng nghiện bao mùi ngát
Thử nếm liền mê ngũ vị trường
Quyện luyến như tình nhân mỗi buổi
Say mềm bởi đắm một làn hương
10.
Phở dễ đâu nào sánh được Cơm
Tuy rằng Phở ngọt khó bằng Cơm
Trên đời nhớ lệ Cơm nhường Phở
Trước mặt xin đừng Phở cãi Cơm
Những lúc Cơm nhiều ta hẹn Phở
Khi buồn Phở cạn chúng về Cơm
Trung hoà được giữa Cơm và Phở
Cuộc sống vui vầy mãi Phở Cơm

+Minh Hien 

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2016

BÂNG KHUÂNG

BÂNG KHUÂNG

Bâng khuâng biển nắng gọi mơ chiều 
Bóng Hải Âu chìm giữa quạnh hiu
Chỉ có khung trời bàng bạc liễu
Không còn nhịp phách lả lơi tiêu 
Ngoài khơi tiếng hát nhân ngư diễu
Cạnh đảo con thuyền ái nghĩa xiêu
Sóng dữ luôn rình sao định liệu
Mong cầu giữ trọn tấm lòng yêu

Giữ trọn tim này nguyện mãi yêu
Nghiêng bầu dốc cạn để hồn xiêu
Rung đàn lệ đẫm tuôn mành chiếu
Lạc phím cung sầu bỏ quãng tiêu
Gió đẩy đưa tình đêm ảo diệu
Trăng vùng vẫy bóng cảnh hiu hiu
Chòng chành giấc mộng hương đời níu
Khỏa đắm huyền hoa đợi mỗi chiều

+Minh Hien 

NGÕ CHIỀU
(Ô thước-Giao cổ)

Đường quê lặng bước duỗi trơ chiều 
Mây nước ơ hờ nhuốm tẻ hiu 
Cứ tưởng ngàn xanh rờn dặm liễu 
Đâu dè dốc cũ mịt đồi tiêu 
Triền thơ rã xám hoang tàn chiếu
Bạc ẩm ương nhòe nẻo phú xiêu 
Để ngỡ ngàng thay tình lắm kiểu
Nên đành lỡ phím tuột đường yêu 

Lỡ phím nên đành rã cuộc yêu 
Cung Hằng ám muội khiến thề xiêu 
Ái ân cạn nghiêng bầu liêu xiếu
Dốc tửu hoang toàng hạnh phúc tiêu 
Có phải phũ phàng nên hết dịu
Hay là bội bạc để sầu hiu 
Mà sao phận kiếp mình không liệu
Đến nổi đau thương xót xáy chiều

HANSY

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

CƯỜNG PHAN VỜI BÀI THƠ TÌM TRĂNG CỦA MINH HIEN

Lời bình: Cường Phan
Tác phẩm: TÌM TRĂNG
Tác giả: Minh Hien
*****************************
Trăng, một tác phẩm tuyệt vời mà tạo hóa đã ban tặng cho chúng ta. Từ ngàn xưa, vầng trăng đã đi vào thi ca với những cung bậc cảm xúc khác nhau, nhưng hầu như gửi vào trong đó là những nỗi niềm da diết từ sâu thẳm tâm hồn
Lòng thiếp tựa bóng trăng theo dõi,
Dạ chàng xa ngoài cõi Thiên San.
...
Trời hôm tựa bóng ngẩn ngơ,
Trăng khuya nương gối bơ phờ tóc mai.
(Chinh phụ ngâm)
Các nhà thơ sau này cũng gửi vào trăng những tình cảm hết sức da diết làm cho không ít cõi lòng người đọc phải xao xuyến, bồi hồi
Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.
Chớ đạp hồn em!
Trăng từ viễn xứ,
Đi khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn
(Xuân Diệu)
Năm nay có sự kiện “Siêu Trăng”, vầng trăng tròn vành vạnh, trời không chút gợn mây, ngọn gió nhẹ nhàng thổi những luồng se se lạnh hòa với ánh trăng lung linh chiếu khắp một miền quê. Trăng đẹp, phong cảnh nên thơ và dĩ nhiên tâm hồn càng dạt dào thi hứng, nhẩm lại bài thơ TÌM TRĂNG của nữ sĩ Minh Hien lòng tôi lại dâng trào biết bao niềm xúc cảm.
TÌM TRĂNG
Em đi tìm mảnh trăng khuya đẹp nhất
Giữa phồn hoa ngây ngất sắc đèn màu
Từng đôi lứa hạnh phúc bước bên nhau
Họ cũng như em cầu mong được mãi...

Đêm không trăng sao, gió lùa hoang hoải
Giọt sương nồng nhẹ trải mái tóc mây
Tưởng nghe đâu giữa cuộc sống đủ đầy
Sao lại thiếu, người xây niềm hạnh phúc
Em tìm chi nơi phố phường đông đúc
Mặt gương soi lá trúc khẽ chao nghiêng
Nhẹ nhàng nâng, thổn thức nỗi niềm riêng
Trăng mười tám dịu hiền còn chưa mọc
Đôi mắt em trong veo màu bích ngọc
Xóa tan bao khó nhọc của đời thường
Giữa cô đơn vẫn phảng phất lời thương
Trăng tỏa sáng đêm trường đang vẫy gọi
Minh Hien
Một bài thơ với những con chữ chất chứa yêu thương, man mác một nỗi buồn xa vắng nhưng lại rạo rực một khát vọng mãnh liệt và vượt lên tất cả những bon chen của cuộc sống đời thương để vươn tới một bến bờ hạnh phúc dẫu rằng có đôi chút huyền hoặc, mông lung.
Em đi tìm mảnh trăng khuya đẹp nhất
Giữa phồn hoa ngây ngất sắc đèn màu
Phải chăng nhân sự kiện siêu trăng, với một tâm hồn yêu cái đẹp nàng cũng đi tìm một vầng trăng đẹp nhất trong suốt hơn trăm năm qua. Khung cảnh mở ra là một phố thị phồn hoa với những ánh sáng muôn màu của phố phường hoa lệ.
Từng đôi lứa hạnh phúc bước bên nhau
Họ cũng như em cầu mong được mãi
Hòa trong dòng người tấp nập, những lứa đôi tình tứ đang tìm về yêu thương, trao cho nhau những phút giây đẹp đẽ. Bất chợt nhận ra “em” vẫn còn lẻ bóng, nhưng không, từng đôi lứa đang kiếm tìm hạnh phúc và em cũng thế, em cũng đang tìm một vầng trăng đẹp mãi…
Đêm không trăng sao, gió lùa hoang hoải
Giọt sương nồng nhẹ trải mái tóc mây
Em tìm một vầng trăng trong một đêm không trăng, không sao, ở đây chỉ mình em lạc lõng, ngọn gió đầu đông se lạnh mang một nỗi niềm hoang hoải đến khôn cùng khẽ lay tà áo biếc cho nỗi niềm quặn thắt đến não nề. Sương “nồng” điểm nhẹ lên mái tóc mây như nỗi cô đơn điểm xuyết cả mái đầu? Hay sương lạnh làm mái tóc em, hàng mi em đẫm ướt?
Để rồi nỗi cô đơn được đẩy lên đỉnh điểm:
Tưởng nghe đâu giữa cuộc sống đủ đầy
Sao lại thiếu, người xây niềm hạnh phúc
Tưởng rằng giữa phố hoa diễm lệ, cuộc sống vật chất đủ đầy, nhưng không, trong lòng em nay vẫn còn thiếu vắng, thiếu một bờ vai, thiếu một bàn tay ấm, thiếu một người xây đắp niềm hạnh phúc êm đềm.
Và rồi như thoát ra khỏi những suy nghĩ miên man đang ngự trị lấy tâm hồn trống vắng, em chợt nhận ra những điều hạnh phúc vẫn còn đang chờ phía trước:
Em tìm chi nơi phố phường đông đúc
Mặt gương soi lá trúc khẽ chao nghiêng
Nhẹ nhàng nâng, thổn thức nỗi niềm riêng
Trăng mười tám dịu hiền còn chưa mọc
Nơi phố phường đông đúc đó, nơi đèn hoa với đủ thứ ánh sáng diễm lệ ấy, vầng trăng dẫu có cũng lu mờ bởi muôn màu xanh đỏ của ánh đèn. Dường như ngay sau đó, nàng đã hướng tâm tư của mình về một miền yên ả, với “mặt gương soi lá trúc khẽ chao nghiêng” ở đó phải chăng là một miền thanh bình, đẹp đẽ, để cho trong cõi lòng “thổn thức nỗi niềm riêng”. Và rồi em tin tưởng rằng vầng trăng mười tám với những nét dịu hiền rồi sẽ mọc cho em thỏa thích ngắm một vầng trăng tròn vẹn của riêng ký ức mình.
Đôi mắt em trong veo màu bích ngọc
Xóa tan bao khó nhọc của đời thường
Yêu thương dường như đã hiển hiện trên đôi mắt trong veo màu ngọc bích của em, niềm tin về một vầng trăng với ánh sáng dịu hiền đong đầy trong võng mắt để xua tan hết những khó nhọc của đời thường.
Và rồi
Giữa cô đơn vẫn phảng phất lời thương
Trăng tỏa sáng đêm trường đang vẫy gọi
Vẫn ngọn gió lúc đầu, vẫn từng đôi lứa đang rộn ràng tình tứ, vẫn em và em lẻ bóng nhưng dường như thoảng trong làn gió lời yêu thương ấm áp đang ùa về cho em vững tin một vầng trăng sáng sẽ chiếu soi suốt đêm dài cho vơi đi những nỗi niềm hiu quạnh, ôm ấp lấy tâm hồn đang cần được sưởi ấm khi mùa đông giá lạnh đang dần gõ cửa.
TÌM TRĂNG một bài thơ với những cung bậc cảm xúc vừa buồn tủi xen lẫn với cô đơn, nhưng ẩn chứa trong sâu thẳm ngôn từ là một tâm hồn khát khao yêu thương mãnh liệt, lòng tin vào tình yêu, vào cuộc sống, vào những điều thiêng liêng của tạo hóa luôn tiềm ẩn trong một tâm hồn không hề yếu đuối…
Trăng mười tám vừa vươn qua lũy tre đầu làng, một làn mây mỏng tang khẽ lướt qua, trăng dẫu không tròn vành vạnh nhưng ánh sáng vẫn dịu dàng đến mê hoặc đang rưới xuống một miền quê tĩnh mịch. Thoảng trong gió một tiếng vạc kêu sương vang vọng trong thinh không huyền ảo.
Cường Phan