Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

Minh Hien với bài thơ NGƯỢC DÒNG của tác giả Phuc Phuc

Lời bình: Minh Hien
Tác phẩm: NGƯỢC DÒNG
Tác giả: Phuc Phuc
**********************
*
NGƯỢC DÒNG

Một đêm nữa thuyền neo rời bến
Bóng hoàng hôn chờ đến đỏ lòng
Nhìn ai sóng biển ngược dòng
Mà tim trĩu nặng nhớ mong tháng ngày

Thầm dạ xót đêm dài ngóng đợi
Bóng ai đi vời vợi phương trời
Dáng hình lại thiếu nụ cười
Làm trăng chao đảo bóng người dưới ao

Thuyền bến lỡ ngọt ngào rơi mất
Hương gối nồng lệ mắt sương đêm
Nhớ em mưa khóc bên thềm
Mây buồn ngập lối càng thêm não lòng

Đời mang bệnh nhớ mong lạnh giá
Giữ con tim già cả ốm đau
Khàn ho giọng nấc nghẹn ngào
Lòng không cô quạnh mắt trào lệ khô

Cố năn nỉ lời thô nhận lấy
Gắng van nài chỉ thấy lặng hơi
Sầu tư trĩu nặng mây trời
Mưa tràn qua mắt cuộc đời chơi vơi

Phuc Phuc

**************


Những cuộc chia ly bao giờ cũng nhuộm buồn, nỗi buồn bao trùm lên không gian, thời gian và điểm rời cuối cùng là sân ga, bến tàu, phi trường... Đó là nơi: 

Những cuộc chia tay khởi từ đây
Cây đàn xum họp đứt từng dây 

( Nguyễn Bính )


Càng buồn hơn đó là cuộc chia tay của đôi vợ chồng khi một người quyết định dứt áo ra đi biệt xứ bởi đó là cuộc chia tay không biết ngày trở lại

Một đêm nữa thuyền neo rời bến 
Bóng hoàng hôn chờ đến đỏ lòng

Hai câu thơ mở đầu tả khung cảnh thực nhưng lại chứa chất tâm trạng của người trong cuộc, "thuyền neo rời bến" phải chăng là con thuyền hạnh phúc đang vĩnh viễn ra đi khỏi bến bờ yêu thương, "bóng hoàng hôn" để kết thúc một ngày hay kết thúc một cuộc tình. Đau thương lắm, khi người ở lại đã cố níu bằng tất cả những gì có thể:

Cố năn nỉ lời thô nhận lấy
Gắng van nài chỉ thấy lặng hơi


Bước qua cả lòng tự trọng để "cố năn nỉ" "gắng van nài"... nghe xót ruột quá! rồi dùng đến cả khổ nhục kế: 

Đời mang bệnh nhớ mong lạnh giá
Giữ con tim già cả ốm đau
Khàn ho giọng nấc nghẹn ngào
Lòng không cô quạnh mắt trào lệ khô

Phụ nữ yếu đuối nhìn đã thật đáng thương, nhưng đây lại là lời tự sự của một người đàn ông mà đàn ông thì nước mắt thường nuốt vào trong. Nỗi đau của đàn ông vì thế không có lối thoát và càng dễ làm người ta suy sụp hơn. Biết là không thể được nưã rồi nhưng không thể thoát ra được tình cảm đã gửi gắm quá nhiều, quá sâu sắc, nó ăn vào máu thịt không sao từ bỏ được.

Phàm đã là con người trong cuộc sống có thể mắc nhiều lỗi lầm, những lỗi trong tình yêu thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu hết. Chỉ biết rằng cái kết cục đã trở nên quá bi đát. Sau tất cả những gì tưởng chừng làm người ta chết đi sống lại thì chỉ còn "lời thô nhận lấy", "chỉ thấy lặng hơi"... Khoan hãy trách người ra đi, bởi lỗi này là tại cả 2, có người phụ nữ nào không mong tình yêu đẹp mãi, trường tồn với thời gian. Trước khi quyết định dứt áo ra đi có lẽ cũng đã là những đêm dài thức trắng, là những giọt lệ âm thầm chảy, là những lời lẽ mong muốn 2 người được sống yên ấm... sự ra đi biệt xứ có thể là lối thoát duy nhất để ra khỏi cuộc sống đã căng thẳng đến tột cùng. 

Ta thấy sự tiếc nuối của người chồng với hình ảnh của vợ rất đỗi dịu dàng mà khi đã mất nhau rồi mới thấy tiếc vì khi còn ở bên đã không biết giữ gìn, trân trọng hạnh phúc

Thầm dạ xót đêm dài ngóng đợi
Bóng ai đi vời vợi phương trời
Dáng hình lại thiếu nụ cười
Làm trăng chao đảo bóng người dưới ao

Thuyền bến lỡ ngọt ngào rơi mất
Hương gối nồng lệ mắt sương đêm 
Nhớ em mưa khóc bên thềm
Mây buồn ngập lối càng thêm não lòng


Bài thơ NGƯỢC DÒNG được tác giả Phuc Phuc viết bằng thể thơ Song thất lục bát, là lời độc thoại của người chồng chia lìa vợ. Bằng ngôn ngữ giản dị, chân thành kết hợp với tính nhạc của thể thơ đã gieo vào lòng bạn đọc những cung bậc đau thương của tình cảm. Bài thơ như nhắn nhủ những ai đang còn hạnh phúc trong tay hãy biết nâng niu, trân trọng vì một khi đã mất đi rồi bạn sẽ không thể níu kéo được nữa.

Minh Hien

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét