Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

Cường Phan với bài thơ XUÂN KHÁT VỌNG của Minh Hien

Lời bình: Cường Phan
Tác phẩm: XUÂN KHÁT VỌNG

Tác giả: Minh Hien 
***************************************
*
Lại một đêm nữa cái thói ngủ muộn của tôi vẫn chưa từ bỏ được, tỉnh giấc thì đã hơn 7h sáng rồi, giờ đã là cuối thu, phảng phất trong không khí làn gió lành lạnh của Miền Bắc khi mùa đông dần gõ cửa… Như một thói quen, đi dạo một và phút để thưởng thức cái bình minh đến muộn và bật facebook lên xem hôm nay có gì. Rảo một vòng lại gặp được bài thơ Xuân Khát Vọng của nữ sĩ Minh Hiền. Đọc bài xong bài thơ mà thấy trong cõi lòng ấm áp hẳn. Từng câu chữ chan chứa tình yêu, mùa xuân và khát vọng như ùa cả về đây xua đi cái lạnh đầu đông vậy.

XUÂN KHÁT VỌNG


Nắng ấm gọi xuân về phải không anh
Xua rét mướt đi nhanh vào dĩ vãng

Một năm đã qua tròn mười hai tháng
Ta trao nhau lãng mạn lẫn thủy chung


Em giấu tên anh trong nỗi nhớ nhung
Mượn câu thơ cháy bùng lên ngọn lửa

Tình chưa trọn mà lòng đầy chan chứa
Tiếng yêu thương một nửa bỗng nghẹn ngào


Em mơ về anh với những ước ao
Giao thừa đến biết bao niềm ảo vọng

Vẫn hướng về anh khát khao trông ngóng
Sau mẹ cha lắng đọng lại là anh

Giọt sương rơi trong ánh mắt long lanh


Hạnh phúc ươm mầm xanh vào cây lá

Con đường thân quen hôm nay khác lạ
Một năm đã đi qua...
... sẽ đến một mùa xuân.


Minh Hien

Nắng ấm gọi xuân về phải không anh
Xua rét mướt đi nhanh vào dĩ vãng
Mùa xuân, một mùa tươi đẹp vì tạo hóa đã khéo đem từng giọt nắng ấm áp để xua tan cái băng giá của mùa đông, theo đó muôn loài đều tràn đầy sức sống, mở ra một chân trời mới ngập tràn những hứa hẹn. Muôn đời nay cái quy luật đó chắc ai cũng biết, thế nhưng có khi người ta đang yêu, nhất là người con gái thì lại khác mùa xuân đến rồi mà nàng vẫn không hay, bởi vì lâu nay nàng mải sống trong mùa xuân của tình yêu, cũng có thể là khi yêu nàng vẫn hay nũng nịu nên đã hỏi một câu nghe thật ngô nghê nhưng sao mà đáng yêu đến thế “nắng ấm gọi mùa xuân về phải không anh”. Đọc ngay câu mở đầu của bài thơ cõi lòng tôi đã nghe ấm hẳn, ấm vì trong câu thơ mang đầy những tia nắng ấm áp và ấm hơn nữa là câu hỏi nũng nịu, trìu mến và trong veo như mối tình đầu ngập tràn những niềm mơ vậy. Xuân đã về, nắng ấm đã xuấn hiện trong lâu đài tình ái lẽ dĩ nhiên “xua rét mướt đi nhanh vào dĩ vãng” đọc câu thơ lên càng tin tưởng mùa xuân sẽ mãi ngập tràn trong vườn yêu của tác giả, thế nhưng nó vẫn gợi lại cho ta thấy đâu đó một chút dĩ vãng “rét mướt” khi mà mùa đông đã đi qua…
Một năm đã qua tròn mười hai tháng
Ta trao nhau lãng mạn lẫn thủy chung

Ôi, ai chẳng biết một năm thì có mười hai tháng, lại thêm một câu nói ngô nghê của người con gái đang yêu nữa chăng?... Không, không phải! Chính hai câu thơ này mới cho ta thấy một tình yêu son sắt, thủy chung của người con gái, một năm qua đúng là tròn mười hai tháng, kỹ hơn một chút là 365 ngày, 8.760 giờ, 525.600 phút em đã đong đếm từng giây chứa chan những yêu thương, những “lãng mạn” mà mối tình thủy chung của đôi ta đã trao về nhau.
Kết thúc khổ thơ đầu là một khung trời trong veo với những tia nắng ấm áp gọi mùa xuân về sưởi ấm cho một tình yêu thủy chung, lãng mạn với những nét yêu thương trong veo khiến cho bao người phải mong đợi.


Thế nhưng…

Em giấu tên anh trong nỗi nhớ nhung
Mượn câu thơ cháy bùng lên ngọn lửa

Tình chưa trọn mà lòng đầy chan chứa
Tiếng yêu thương một nửa bỗng nghẹn ngào

Tình yêu đẹp là thế, những mong vườn yêu sẽ đơm hoa, kết trái cho mùa xuân tràn đầy… nhưng bông thơm, quả ngọt nhưng rồi sự thật lại vẫn không như là mơ. Em phải dấu tên anh, dấu để anh không bao giờ bị ai đó lấy - mất niềm hi vọng, nguồn yêu thương mỏng manh nhưng lại là nguồn hơi ấm duy nhất của em vậy, em dấu tên anh, giấu ở đâu bây giờ khi mà em là em còn anh lại là anh? Thật đơn giản em giấu anh mãi trong những nỗi nhớ nhung da diết, giấu anh trong thật sâu trong cõi lòng mà không một ai biết, ai hay. Chỉ khi dòng thơ tuôn trào những cái sâu thẳm nhất trong tâm hồn của em thì ngọn lửa bùng cháy những yêu thương, những khao khát đó mới vỡ ào ra tất cả. Sự thật đau lòng, nhưng trái tim cần được chở che của người con gái lại mạnh mẽ đến lạ thường “tình chưa trọn mà lòng đầy chan chứa” biết là tình chưa trọn nhưng con tim sao vẫn cứ mải rong ruổi theo những kỷ niệm, những mơ ước sum vầy… thế rồi “tiếng yêu thương một nửa bỗng nghẹn ngào”. Tin rằng người con gái sẽ không hề trách ai hết vì dù sao trong mối tinh này đã cho nàng biết bao niềm tươi đẹp, nàng sẽ giữ những cái xinh tươi ấy sâu mãi trong tâm hồn để mà hi vọng. Nghẹn ngào vì tiếng yêu thương chỉ là một nửa không bao giờ trọn vẹn, cũng có thể là niềm yêu thương trong trái tim người con gái vẫn mãi vẹn toàn nhưng một nửa kia của niềm hạnh phúc lại là sự nghẹn ngào quấn siết lấy con tim trinh nguyên của mối tình đầu đẹp đẽ…
Em mơ về anh với những ước ao
Giao thừa đến biết bao niềm ảo vọng

Vẫn hướng về anh khát khao trông ngóng
Nhớ về anh, dường như không phút giây nào em thôi nhớ và rồi trong từng giấc mơ em vẫn ao ước về một tình yêu trọn vẹn với anh, mà không, giờ chẳng phải là em ngủ mới mơ nữa, với tình yêu chan chứa nhưng gần như không có kết quả này thì đây mãi là giấc mơ của em mà thôi… Giao thừa rồi anh ạ, thiên nhiên lại trở mình, đất mẹ đang ấm từ sâu bên trong để ươm xanh một mùa xuân tràn trề sức sống. Một năm mới nữa lại đến, em lại càng mơ những hoa trái mới ở một tình yêu đã bấy lâu nay. Dẫu biết rằng những ước mơ này chỉ là “ảo vọng” nhưng em “vẫn hướng về anh khát khao trông ngóng”. Với chàng trai có thể người con gái này chỉ là một người dưng nước lã, thế nhưng với nàng thì “Sau mẹ cha lắng đọng lại là anh”. Một tình yêu cháy bỏng, thủy chung và cao thượng đến diệu kỳ, đọc đến đây mà thấy thương nàng tội quá, ước chi duyên phận đừng trớ trêu, mọi người đều biết quý trọng tình yêu của mình hơn… để yêu thương sẽ mãi không chia lìa mà vô tình gieo vào tâm hồn của chúng ta những yêu thương mải chỉ là “ảo vọng”.
Giọt sương rơi trong ánh mắt long lanh
Hạnh phúc ươm mầm xanh vào cây lá

Con đường thân quen hôm nay khác lạ
Một năm đã đi qua...
... sẽ đến một mùa xuân


Trong mối tình không kết quả này, mỗi khi nhớ về nó, khóe mắt lung linh nhưng đượm buồn của người con gái sao lại không khỏi rơi lệ được… Nhưng nàng thơ của chúng ta không hề yếu đuối chút nào và cũng bởi ai cũng cần sống tiếp, hơn nữa mùa xuân đã về với biết bao nụ sống đang trở mình ngoài kia, để nước mắt đã biến thành giọt sương mai long lanh những niềm hạnh phúc phía trước. Hạnh phúc không phải là một mối tình mới mà trong tim em sẽ ấm áp hơn với mùa xuân, vì cây lá cũng đã đơm chồi xanh biếc, sự sống đang trỗi lên mãnh liệt kìa…ta.
Và sau niềm suy nghĩ thoáng hơn là “Con đường thân quen hôm nay khác lạ” xuân thật sự về trong cõi lòng của người con gái thủy chung để cho một năm qua đi rồi “sẽ đến một mùa xuân”.
Một câu kết thật nhẹ nhàng, mở ra một chân trời mới với những niềm hi vọng chứa chan. Mở đầu bài thơ, xuyên suốt bài thơ và kết thúc bài thơ vẫn là những câu đọc lên nghe thật thơ ngây, trong sáng và thật đến ai cũng biết, chính những câu thơ này là những điểm nhấn cho một bài thơ với ý tứ mượt mà. Câu kết thật sự đã mở ra một mùa xuân ấm áp cho nàng thơ, cho những ai còn có niềm trắc ẩn trong lòng, cho tôi và cho nhứng người biết trân trọng bao điều tốt đẹp trong cõi đời này vậy.
XUÂN KHÁT VỌNG một bài thơ tình chất chứa tình cảm của một nữ sĩ với tình yêu lãng mạn, thủy chung và bất diệt, bài thơ được lồng trong giây phút giao thời giữa một mùa đông lạnh lẽo và cái nắng ấm áp của mùa xuân, giữa dĩ vãng giá buốt và tương lai sáng lạn đang đón chào, giữa cảnh thực và niềm mê đang trộn hòa lẫn lộn. Bài thơ với ngôn ngữ giản dị, mộc mạc đến trong veo, sự trong trắng, chung thủy, thơ ngây nhưng tình yêu mãnh liệt gắn kết với một con tim ngập tràn yêu thương trong tình yêu đôi lứa, vẹn nghĩa với chữ hiếu và luôn vươn tới một tương lai tốt đẹp phía trước. Bài thơ là một bản nhạc buồn về một tình yêu không được trọn vẹn, thế nhưng mở đầu và kết thúc của bài thơ là một mùa xuân ấm áp, thiên nhiên và muôn loài đều thấm đẫm yêu thương để cho những cái cũ dù có qua đi thì cái mới sẽ vẫn ngập tràn trong KHÁT VỌNG.

Cường Phan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét