Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2015

Minh Hien với bài thơ MỘNG của tác giả Hương Đêm Tình Nhớ


Lời bình: MINH HIEN
Tác phẩm: MỘNG
Tác giả: Hương Đêm Tình Nhớ
*
MỘNG

Nửa chốn Bồng Lai - nửa tục trần
Nửa như hiện hữu - nửa phù vân
Mưa giăng ngõ trúc mơ người ngọc
Gió lọt song đào tưởng cố nhân
Hương lửa vừa nồng nơi Quán Gió
Đường mây đã rẽ bến Giang Tân
Nỗi niềm ai nhuộm chiều thêm tím
Mấy cánh hoa vàng rụng cuối sân

Hương Đêm Tình Nhớ

*************************
*
LỜI BÌNH

Có lẽ phải là một người rất đam mê và phong tình mới có cách nhìn nâng tầm sắc đẹp người phụ nữ lên như tác giả Hương Đêm Tình Nhớ khi mở đầu bài thơ “MỘNG”:

Nửa chốn Bồng Lai - nửa tục trần 
Nửa như hiện hữu - nửa phù vân

Dù chưa nói rõ điều gì nhưng ta đã hình dung ngay ra điều tác giả muốn nói đến, hai câu thơ mô tả vẻ đẹp tấm thân người phụ nữ rất khéo, rất tế nhị lại khiến người đọc say lảo đảo trong chốn thiên thai, nơi có lẽ tác giả cũng đang lịm dần trong men tình ái. 

Tả vẻ đẹp thân thể của nàng Kiều đã hớp hồn Thúc Sinh hơn 200 năm trước đại thi hào Nguyễn Du đã từng viết: "Rõ ràng trong ngọc trắng ngà/ Dày dày sẵn đúc một toà thiên nhiên" thì ở đây ta cũng bắt gặp trong thơ Hương Đêm Tình Nhớ chốn bồng lai, tiên cảnh đầy nữ tính đó nhưng đã được tác giả thổi hồn vào: nửa như tiên, nửa trần tục đầy sức mê hoặc, nửa hiện hữu, nửa mơ hồ, huyền ảo đầy sức quyến rũ… Thật hay, thật đẹp! Hãy đọc chậm rãi hai câu thơ mở đầu của bài "Mộng" để thưởng thức cái mê đắm mà trời đã ban phát cho loài người.

Tiếp đến cặp thực là khung cảnh có mưa giăng, gió thổi, vì là cảnh trong mộng nên có phần huyễn hoặc và vẫn thể hiện chất đa tình trong đó:

Mưa giăng ngõ trúc mơ người ngọc
Gió lọt song đào tưởng cố nhân

"Ngõ trúc, song đào" những hình ảnh đẹp tưởng như đang nói đến tài tử, giai nhân dập dìu sánh bước. Và đây, đã hiện hữu điều tác giả đang mơ mộng: là Người ngọc, là Cố nhân. Phải chăng tác giả đang mơ đến một hình bóng bấy lâu vẫn thầm ngưỡng mộ và nghĩ đến người tình xa xưa chăng? Hay tất cả chỉ là ảo mộng? 

Trời ban phát cho chúng ta hai điều để ta được sống vui vẻ đó là: Quên và Mộng. Nếu không thể Quên được thì không bao giờ chúng ta thoát được ra khỏi những đau thương, mất mát để tiếp tục xây dựng cái mới cho cuộc đời tốt đẹp lên. Còn với Mộng, không ai cấm được ta mơ tới điều phi thực tế nhất. Chỉ nói trong phạm vi hẹp của Tình yêu, khi bạn yêu một người nào đó, dù biết người đó không bao giờ thuộc về mình, nhưng nếu bạn vẫn yêu thì không ai có thể cấm được bạn mơ về người ấy, bạn tự cho mình cái niềm vui được mơ mộng về họ, ngay chính người đó cũng không cấm nổi bạn. 

Hương lửa vừa nồng nơi Quán Gió
Đường mây đã rẽ bến Giang Tân

Vẫn là những hình tượng nửa hư nửa thực trong cặp luận tiếp theo của bài thơ Đường luật "Mộng" nhưng đã có chút gì buồn bã, phải chăng giấc mộng đang dần tan biến. Tác giả Hương Đêm Tình Nhớ sống ở Hà Nội, vì vậy địa danh Quán Gió chắc hẳn muốn nói đến Quán Gió trong Công viên Thống Nhất, một địa điểm lãng mạn, nơi hò hẹn của các cặp tình nhân trẻ. Còn bến Giang Tân? Quả thực Minh Hien cũng chưa rõ tác giả định nói đến địa danh nào, phải chăng là nói đến bến sông trong cõi mộng mà thôi? 

Nỗi niềm ai nhuộm chiều thêm tím
Mấy cánh hoa vàng rụng cuối sân

Hai câu kết như một tiếng thở dài, mộng vẫn chỉ là niềm ước mơ mà thôi. Ta có thể vui khi mơ mộng nhưng lúc nào đó chợt tỉnh ra, nhìn lại tất cả chỉ là hư không. Hoàng hôn đã xuống, hoa vàng rụng trong chiều thật buồn biết bao, có ai thấu hiểu nỗi niềm riêng trong tâm hồn mỗi con người...

Minh Hien


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét