Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

MỘT CÕI ĐI VỀ

MỘT CÕI ĐI VỀ

BAO dòng thơ nhạc chứa hàm ân
NHIÊU bấy tình thương vọng tưởng lần
NĂM dở dang đời hương rã phấn
RỒI đau đớn mộng gió đùa vân
CÒN chăng dương khí ngoài biên trận
MÃI đọng huyền linh giữa chín tầng
RA chốn cửu tuyền tê tái ngẩn
ĐI về mấy độ lả trời xuân

ĐI xuống sông đời rệu rã thân
ĐÂU nơi nương dựa chúng ta cần
LOANH khờ khạo ái chao chùng giận
QUANH bội bạc tình rệu rã nâng
CHO mịt mờ duyên sầu thẳm ngấn 
ĐỜI ngao ngán nợ khổ ran phần
MỎI hồn chi nữa mà nghiêm cẩn
MỆT úa tim hồng bặt tiếng ngân

TRÊN đường cát bụi chẳng nào cân
HAI nẻo xuống lên mặc sức quần
VAI gánh giang hồ lâm hụt hẫng
TA vầy sương gió mộng toàn tân
ĐÔI làn quyễn khúc êm đềm bận
VẦNG ánh tình thơ rạng rỡ quầng
NHẬT ký hoan đời tha thiết ngẩng
NGUYỆT trầm thủy thượng chuyển hoàn luân

RỌI ánh cầm thư giữa nẻo trần
SUỐT đời xin giã biệt mùa sân
TRĂM con chim mộng đành quy ẩn
NĂM chiếc thuyền tu lại diễm ngần
MỘT khắc ta bà quên số phận
CÕI nguyền dương thế gác tình chân
ĐI tìm phước hạnh ngời tinh tấn
VỀ chốn hư không để dưỡng thần

HANSY
*
MỘT CÕI ĐI VỀ

MÂY bay mải miết chẳng quay về
CHE khuất lưng chừng một cõi mê
TRÊN đỉnh non cao vầng nguyệt kế
ĐẦU con suối nhỏ bóng dương kề
VÀ đau đớn cảnh phai nhoà lệ 
NẮNG nhạt buông chiều chợt tái tê 
TRÊN bước đường xa hoài vẫn kể
VAI gầy thả bước mộng sơn khê 

ĐÔI bóng chia ly chẳng muốn về
CHÂN trần thả bước cõi trời mê
TA nào cạnh nhớ thương đời lẻ
ĐI đến miền xa ái chẳng kề 
SÔNG cạn trơ không vào suối bể 
CÒN đâu nước mắt dạ buồn tê 
Ở nơi vĩnh cửu vô thường thế
LẠI luyến lưu đời nẻo cốc khê

CON nước lênh đênh chẳng trở về
TIM sầu héo rũ buổi trầm mê 
YÊU nhiều ái hỡi mong hoài để
THƯƠNG lắm người ơi muốn cạnh kề 
VÔ cảm giữa đời trơ mắt kệ
TÌNH còn trong giấc ảo lòng tê 
CHỢT nghe bản nhạc buồn hoang phế
GỌI nắng sau triền ngọn tiểu khê

LẠI mơ viễn cảnh ái ân về
THẤY mộng êm đềm chỉ huyễn mê
TRONG giấc người bên mình ước thệ 
TA mong nhớ giữa buổi ai kề 
HIỆN hình ảnh cũ hồn đau xé
BÓNG đổ trăng mờ dạ xót tê 
CON sóng bơ vơ ngoài cõi bể
NGƯỜI hoài tưởng nhớ mộng ngàn khê 

+Minh Hien 
*
MỘT CÕI ĐI VỀ

NGHE tiếng chim kêu lặng lẽ buồn
MƯA trào khắp nẻo giọt sầu tuôn
NƠI nào niệm cũ còn in luống
NẦY bến bờ xưa vẫn đọng luồng
LẠI nhói bên lòng câu nghĩa muộn
NHỚ thầm giữa dạ khúc tình suông
MƯA rơi tí tách đau cuồn cuộn
XA thẳm thuyền yêu quạnh ái nguồn

MƯA chiều quạnh ái lệ lòng tuôn
BAY đến trần gian diễn vở tuồng
TRONG kiếp con người đau đáu cuộn
TA thời hạnh phúc nhẹ nhàng buông
BAY về cuối nẻo bao phiền muộn
TỪNG lạc đường mơ lắm tủi luồn
HẠT nhớ giăng đầy nơi bãi ruộng
NHỎ dài sợi luyến tạc thành khuôn

TRĂM sợi tơ hồng nhỏ lặng buông
NĂM xưa hẹn hứa vẹn ân nguồn
VÔ vàn kỉ niệm thơm ngời luống
BIÊN giới sông tình rạng rỡ muôn
CHƯA vẽ môi đời cơn gió cuộn...
TỪNG tô mắt diễm bến mơ luồn
HỘI hè rộn rã sầu dâng xuống..
NGỘ thấy con đò lạc mất luôn

CHẲNG còn bến đỗ chẳng còn luôn
BIẾT hỏi rằng ai lạc chiếc xuồng...
NƠI có đôi mình gieo ái cuộn
NÀO đâu tỷ kiếp dệt duyên nguồn
LÀ xưa bão nổi nhàu tim luống
CHỐN cũ mưa tràn lạnh tiếng chuông
QUÊ có câu hò ru giấc muộn
NHÀ sau cửa trước ngẩn ngơ buồn

+Hoccachquen Motnguoi 
*
MỘT CÕI ĐI VỀ

TRONG cõi đi về nặng vấn vương
KHI yêu khi hận đắng can trường
TA tìm kỷ niệm nơi vô tưởng
VỀ kiếm tình thương chốn mộng thường
LẠI rã hồng mơ vì lạc hướng
NHỚ hoài ác mộng đã sai phương
TA buồn lệ đổ hồn không vượng
ĐI mãi mà sao chẳng hết đường

ĐI mãi mà sao chẳng hết đường
LÊN ngàn xuống biển cứ mù phương
NON nhòa mây vắng lòng không vượng
CAO núi dài sông dạ bất thường
ĐI dệt hình yêu say ái tưởng
VỀ đan sắc nhớ lụy tình trường
BIỂN đau quặn sóng mơ bờ thượng
RỘNG đắng si buồn cõi mộng vương

ĐÔI bàn chân lạc nẻo hoài vương
TAY mỏi làm sao xóa lệ trường
NHÂN mạng lang thang tràn viễn tưởng
GIAN nan phận kiếp dậy vô thường
CHƯA thông ảo mộng nên lầm hướng
TỪNG rõ hảo tình lại trái phương
ĐỘ ấm tâm hồn không tỏa vượng
LƯỢNG đông cảm xúc ngập tràn đường

NGỌN thương muốn tỏ phải lên đường
GIÓ mộng ngọt ngào dạo tứ phương
HOANG địa ngân bài ca hảo tưởng
VU sơn hát bản nhạc hồng trường
THỔI thơm làn nhớ về buôn thượng
BUỐT thắm hơi yêu trải bản thường
XUÂN ngát tình ca nhờ nhạc trưởng
THÌ thầm luyến tiếc lệ nhòa vương

+Dũng Nguyên 
*
MỘT CÕI ĐI VỀ

TRONG đời vất vưởng một mình ta…
KHI đớn lúc đau thoáng bỗng già…
TA lặng tim sầu nơi cõi lạ…
VỀ đâu ở đó nẻo xuân tà…
LẠI miền kỷ niệm người như đã…
NHỚ cảnh xuân thì mộng víu qua…
TA chết nửa tim tàn úa cả…
ĐI cùng năm tháng nhạt màu hoa…

ĐI đến bồng lai cũng chỉ là…
LÊN từng ngọn gió gập ghềnh qua…
NON lồng lộng xạc xào cây lá…
CAO vút tầng mây nắng vỡ òa…
ĐI để buồn đau rồi lịm rã…
VỀ cho khổ lụy sẽ dần xa…
BIỂN chiều sóng vỗ làn êm ả…
RỘNG mở hồn hoang ngỡ mộng hòa…

ĐÔI bờ thiện ác những dèm pha…
TAY chẳng bùn dơ chí thiện mà…
NHÂN thế ơ thờ tình nghĩa ngạ…
GIAN thần nhũng nhiễu sự đời tha…
CHƯA tròn nghiệp lớn xua tàn ngã (1)…
TỪNG vẹn trời xanh diệt hết tà (2)…
ĐỘ chúng sinh này tâm nỏ sá…
LƯỢNG tình gạt bỏ chốn phong ba…

NGỌN bút còn gieo mộng ước là…
GIÓ đồng hương nội ngạt ngào hoa…
HOANG miền lạc nẻo ngời cây lá…
VU thế gạt đời ác tặc sa…
THỔI bạt cuồng phong êm giấc thả…
BUỐT lạnh rời ươm dịu cánh hoa…
XUÂN sẽ thùa hương về vạn ngả…
THÌ thầm bóng nguyệt dõi cùng ta…

+phan huu cuong 
(1) Bản ngã
(2) Tà tâm của chính mình
*
MỘT CÕI ĐI VỀ

Trong kiếp con người cuộc trả vay
Khi nhân quả định nghiệp bao dày
Ta chìm huyễn ảo cầu muôn trượng
Về số không đời ngậm đắng cay
Lại giấc Nam Kha hồ đoạn chuỗi...
Nhớ nơi Bể Khổ những mong ngày...
Ta đừng mỏi mệt vòng quanh nữa
Đi khỏi vô thường sẽ trắng tay

Đi cùng bóng hạc giữa tầng không
Lên tận trời xanh thưởng gió bồng
Non ấy triền Vu bừng rạng cảnh 
Cao kìa thác Cửu dội ngầu sông 
Đi tìm một sớm chân dừng mỏi
Về thấu trăm năm mộng kết nồng
Biển cũng nào sâu bằng dạ thế
Rộng dài thẳm tận đến mênh mông 

Đôi lần thẳm tận cõi lòng ta
Tay muốn đưa lên rửa bụi tà
Nhân bái tâm cầu xây thiện quả 
Gian trừ ác bỏ chết hiền ma
Chưa tường tỏ phận u buồn đã 
Từng rõ ràng thân khổ não mà
Độ thấu luân hồi vay mãi trả
Lượng còn lối thoát để tìm ra?

Ngọn ngành lối thoát đã dần thông
Gió chở niềm tin rực ánh hồng!
Hoang đảo tâm hồn chân kết thiện 
Vu hồi trở lại sắc thành không
Thổi sầu trút hận qua ghềnh biển
Buốt khổ ngùi đau ném quãng đồng
Xuân đến hoa lòng đang hé nở
Thì thầm quả hạnh bõ ngày đông

+Thủy Hoa




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét