(Ngũ độ thanh)
Đêm nằm dõi đợi kẻ hồi hương
Để mắt sầu chen rã mộng thường
Níu mảnh duyên hờ khe khẽ gượng
Cho làn tóc mượt ngỡ ngàng vương
Tình kia đã gửi về muôn hướng
Nghĩa đó còn mơ ở vạn đường
Vẫn biết bèo mây mà vọng tưởng
Anh là tất cả một trời thương
Anh là tất cả một trời thương
Nhớ buổi đầu tiên gặp giữa đường
Ướm hỏi em à se sẽ ngượng
Ưng ngầm bé đã ngại ngùng vương
Trời đem thử thách đôi mình cưỡng
Biển khiến lìa chia một lẽ thường
Vượt núi băng rừng qua đủ ngưỡng
Tim tràn nắng rực tỏa ngàn hương
Thái Ngọc Phương - Minh Hien
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét