Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

CƯỜNG PHAN VỜI BÀI THƠ TÌM TRĂNG CỦA MINH HIEN

Lời bình: Cường Phan
Tác phẩm: TÌM TRĂNG
Tác giả: Minh Hien
*****************************
Trăng, một tác phẩm tuyệt vời mà tạo hóa đã ban tặng cho chúng ta. Từ ngàn xưa, vầng trăng đã đi vào thi ca với những cung bậc cảm xúc khác nhau, nhưng hầu như gửi vào trong đó là những nỗi niềm da diết từ sâu thẳm tâm hồn
Lòng thiếp tựa bóng trăng theo dõi,
Dạ chàng xa ngoài cõi Thiên San.
...
Trời hôm tựa bóng ngẩn ngơ,
Trăng khuya nương gối bơ phờ tóc mai.
(Chinh phụ ngâm)
Các nhà thơ sau này cũng gửi vào trăng những tình cảm hết sức da diết làm cho không ít cõi lòng người đọc phải xao xuyến, bồi hồi
Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.
Chớ đạp hồn em!
Trăng từ viễn xứ,
Đi khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn
(Xuân Diệu)
Năm nay có sự kiện “Siêu Trăng”, vầng trăng tròn vành vạnh, trời không chút gợn mây, ngọn gió nhẹ nhàng thổi những luồng se se lạnh hòa với ánh trăng lung linh chiếu khắp một miền quê. Trăng đẹp, phong cảnh nên thơ và dĩ nhiên tâm hồn càng dạt dào thi hứng, nhẩm lại bài thơ TÌM TRĂNG của nữ sĩ Minh Hien lòng tôi lại dâng trào biết bao niềm xúc cảm.
TÌM TRĂNG
Em đi tìm mảnh trăng khuya đẹp nhất
Giữa phồn hoa ngây ngất sắc đèn màu
Từng đôi lứa hạnh phúc bước bên nhau
Họ cũng như em cầu mong được mãi...

Đêm không trăng sao, gió lùa hoang hoải
Giọt sương nồng nhẹ trải mái tóc mây
Tưởng nghe đâu giữa cuộc sống đủ đầy
Sao lại thiếu, người xây niềm hạnh phúc
Em tìm chi nơi phố phường đông đúc
Mặt gương soi lá trúc khẽ chao nghiêng
Nhẹ nhàng nâng, thổn thức nỗi niềm riêng
Trăng mười tám dịu hiền còn chưa mọc
Đôi mắt em trong veo màu bích ngọc
Xóa tan bao khó nhọc của đời thường
Giữa cô đơn vẫn phảng phất lời thương
Trăng tỏa sáng đêm trường đang vẫy gọi
Minh Hien
Một bài thơ với những con chữ chất chứa yêu thương, man mác một nỗi buồn xa vắng nhưng lại rạo rực một khát vọng mãnh liệt và vượt lên tất cả những bon chen của cuộc sống đời thương để vươn tới một bến bờ hạnh phúc dẫu rằng có đôi chút huyền hoặc, mông lung.
Em đi tìm mảnh trăng khuya đẹp nhất
Giữa phồn hoa ngây ngất sắc đèn màu
Phải chăng nhân sự kiện siêu trăng, với một tâm hồn yêu cái đẹp nàng cũng đi tìm một vầng trăng đẹp nhất trong suốt hơn trăm năm qua. Khung cảnh mở ra là một phố thị phồn hoa với những ánh sáng muôn màu của phố phường hoa lệ.
Từng đôi lứa hạnh phúc bước bên nhau
Họ cũng như em cầu mong được mãi
Hòa trong dòng người tấp nập, những lứa đôi tình tứ đang tìm về yêu thương, trao cho nhau những phút giây đẹp đẽ. Bất chợt nhận ra “em” vẫn còn lẻ bóng, nhưng không, từng đôi lứa đang kiếm tìm hạnh phúc và em cũng thế, em cũng đang tìm một vầng trăng đẹp mãi…
Đêm không trăng sao, gió lùa hoang hoải
Giọt sương nồng nhẹ trải mái tóc mây
Em tìm một vầng trăng trong một đêm không trăng, không sao, ở đây chỉ mình em lạc lõng, ngọn gió đầu đông se lạnh mang một nỗi niềm hoang hoải đến khôn cùng khẽ lay tà áo biếc cho nỗi niềm quặn thắt đến não nề. Sương “nồng” điểm nhẹ lên mái tóc mây như nỗi cô đơn điểm xuyết cả mái đầu? Hay sương lạnh làm mái tóc em, hàng mi em đẫm ướt?
Để rồi nỗi cô đơn được đẩy lên đỉnh điểm:
Tưởng nghe đâu giữa cuộc sống đủ đầy
Sao lại thiếu, người xây niềm hạnh phúc
Tưởng rằng giữa phố hoa diễm lệ, cuộc sống vật chất đủ đầy, nhưng không, trong lòng em nay vẫn còn thiếu vắng, thiếu một bờ vai, thiếu một bàn tay ấm, thiếu một người xây đắp niềm hạnh phúc êm đềm.
Và rồi như thoát ra khỏi những suy nghĩ miên man đang ngự trị lấy tâm hồn trống vắng, em chợt nhận ra những điều hạnh phúc vẫn còn đang chờ phía trước:
Em tìm chi nơi phố phường đông đúc
Mặt gương soi lá trúc khẽ chao nghiêng
Nhẹ nhàng nâng, thổn thức nỗi niềm riêng
Trăng mười tám dịu hiền còn chưa mọc
Nơi phố phường đông đúc đó, nơi đèn hoa với đủ thứ ánh sáng diễm lệ ấy, vầng trăng dẫu có cũng lu mờ bởi muôn màu xanh đỏ của ánh đèn. Dường như ngay sau đó, nàng đã hướng tâm tư của mình về một miền yên ả, với “mặt gương soi lá trúc khẽ chao nghiêng” ở đó phải chăng là một miền thanh bình, đẹp đẽ, để cho trong cõi lòng “thổn thức nỗi niềm riêng”. Và rồi em tin tưởng rằng vầng trăng mười tám với những nét dịu hiền rồi sẽ mọc cho em thỏa thích ngắm một vầng trăng tròn vẹn của riêng ký ức mình.
Đôi mắt em trong veo màu bích ngọc
Xóa tan bao khó nhọc của đời thường
Yêu thương dường như đã hiển hiện trên đôi mắt trong veo màu ngọc bích của em, niềm tin về một vầng trăng với ánh sáng dịu hiền đong đầy trong võng mắt để xua tan hết những khó nhọc của đời thường.
Và rồi
Giữa cô đơn vẫn phảng phất lời thương
Trăng tỏa sáng đêm trường đang vẫy gọi
Vẫn ngọn gió lúc đầu, vẫn từng đôi lứa đang rộn ràng tình tứ, vẫn em và em lẻ bóng nhưng dường như thoảng trong làn gió lời yêu thương ấm áp đang ùa về cho em vững tin một vầng trăng sáng sẽ chiếu soi suốt đêm dài cho vơi đi những nỗi niềm hiu quạnh, ôm ấp lấy tâm hồn đang cần được sưởi ấm khi mùa đông giá lạnh đang dần gõ cửa.
TÌM TRĂNG một bài thơ với những cung bậc cảm xúc vừa buồn tủi xen lẫn với cô đơn, nhưng ẩn chứa trong sâu thẳm ngôn từ là một tâm hồn khát khao yêu thương mãnh liệt, lòng tin vào tình yêu, vào cuộc sống, vào những điều thiêng liêng của tạo hóa luôn tiềm ẩn trong một tâm hồn không hề yếu đuối…
Trăng mười tám vừa vươn qua lũy tre đầu làng, một làn mây mỏng tang khẽ lướt qua, trăng dẫu không tròn vành vạnh nhưng ánh sáng vẫn dịu dàng đến mê hoặc đang rưới xuống một miền quê tĩnh mịch. Thoảng trong gió một tiếng vạc kêu sương vang vọng trong thinh không huyền ảo.
Cường Phan


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét